← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 196 Giới hạn ở đâu, có tình có nghĩa. (3)

Giới hạn ư, ở đâu? Soái Lãng chưa từng nghĩ tới chuyện này, y như tấm bèo bị dòng đời xô đẩy, dốc sức cưỡng lại nó thôi, nhưng tới giờ rõ ràng không thành công cho lắm.

Phương Hủy Đình như chất vấn: “Tôi tán thưởng anh dám nhận trách nhiệm cho việc mình làm, nhưng trách nhiệm không phải là chỉ biết bản thân... Chuyện này đã hại tới bạn bè anh rồi, có ngày liên lụy tới người nhà của anh, chẳng lẽ chưa chạm vào giới hạn của anh. Lúc này anh còn không đứng ra, khi liên lụy tới người nhà anh, anh thấy có người vì anh mà đứng ra không?”

Tựa hồ nghe thấy cả tiếng thở mạnh vị tức giận của Phương Hủy Đình, sợ cô quá khích, Trịnh Quan Quần ngăn cản: “Được rồi, cậu đi được rồi đấy.”

“Đi?” Soái Lãng vừa bất ngờ lại nghi ngờ.

“Đúng, vì cậu cung cấp manh mối, chúng tôi tạm thời suy ngược ra hành tung của Đoan Mộc Giới Bình, dựa vào manh mối này có thể sơ bộ kiến lập lên trục thời gian của Đoan Mộc Giới Bình ở Trung Châu. Tôi xin sở tỉnh, cho cậu thân phận nội tuyến để bảo vệ cậu, những hành vi của cậu trước giờ đều là vì cung cấp tin cho cảnh sát, cậu không sao rồi... Tôi hi vọng cậu ghìm cương trước vực thẳm, làm người tốt giống cha cậu.” Trịnh Quan Quần thiện chí nói.

Soái Lãng chẳng đáp một lời, mở cửa nhảy xuống xe luôn, chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng đâu.

Đi rồi, đi thật rồi, đi không về nữa, chính uỷ Đồng lúc này mới thấy hoảng: “ Chủ nhiệm Trịnh, chúng ta còn chưa báo cáo cho tổ chuyên án mà … thế này …”

“Cậu ta không dám chạy đâu, Đoan Mộc Giới Bình và Lương Căn Bang đều đã sắp chó cùng rứt giậu rồi, không nơi nào an toàn như chỗ chúng ta, hai người đó không chỉ là tâm bệnh của chúng ta, mà còn là của cậu ta, không trừ được cái tâm bệnh này, cậu ta cũng chẳng sống yên đâu... Đi, chậm thôi.” Trịnh Quan Quần phất tay, ông cũng đánh cược, ai dám chắc về chàng trai này chứ, nhưng không cược, giữ cậu ta lại cũng vô ích.

Phương Hủy Đình khởi động xe, lời nói của mình không hiệu quả với Soái Lãng, cô rất hụt hẫng, cô cứ nghĩ, mình có vị trí nhất định trong lòng y.

Hóa ra, chẳng có gì cả.

Chính ủy Đồng nhỏ giọng: “Chủ nhiệm Trịnh, thằng nhóc đó trơn như trạch vậy, nếu nó trốn đi thì khó tìm lắm.”

“Không đâu.” Trịnh Quan Quần khẳng định.

“Vì sao?”

“Vì cậu ta rất thông minh, nếu trốn đi thì vượt qua giới hạn dung thứ của cảnh sát rồi.”

Chuyện này cũng phải, chính ủy Đồng cảm giác như đang chơi mèo bắt chuột vậy, đang nghĩ thì bỗng nhiên xe phanh két một cái, định quay sang hỏi Phương Hủy Đình thì thấy Soái Lãng ngồi ở một cái trụ bê tông trên vỉa hè gần cổng bệnh viện, còn cầm một cái kem. Ông ta mừng rỡ mở cửa xe, quả nhiên Soái Lãng đi lên.

“Sao không đi thế?” Chính ủy Đồng trêu.

“Bớt gài bẫy đi, nếu tôi mà đi, các người muốn bắt lại chẳng phải bắt ngay được à, nhưng mà tôi nói rồi đấy, tôi chẳng biết gì về vụ án, chẳng biết gì về nghi phạm đâu.” Soái Lãng ngoạm một miếng kem lớn như trút giận, y chả dại, táo miễn phí là táo có độc, y chưa từng có ý chạy, vừa rồi chẳng qua tranh thủ gọi vài cuộc điện thoại, an bài vài truyện tránh xa khỏi tầm mắt đám người này thôi.

“Vậy cậu quay về để ăn cơm miễn phí à, tiền thuế của nhân dân để nuôi cậu miễn phí à?” Trịnh Quan Quần hô thất sách, người đúng là quay về như ông dự đoán rồi, nhưng y quay lại mà vẫn không nói gì, lại giở trò vô lại này thì ai làm gì nổi.

Lúc chẳng hi vọng gì thì Soái Lãng áp giọng thần bí: “Khả năng... Chú ý lời tôi nói, là khả năng, tôi nói tôi có khả năng biết tuyến đường bỏ chạy của Lương Căn Bang.”

“Vậy cậu đoán xem, nếu đoán trúng nữa thì cậu là thần tiên rồi.” Đồng Huy áp chế niềm vui trong lòng, cố ý hỏi.

Soái Lãng giải thích: “ Không phải là đoán, có điều cũng một nửa là đoán, đám người ở kho lạnh bị bắt rồi phải không? Hiện Lương Căn Bang là chim sợ cành cong rồi, trong lúc gấp gáp, hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng bỏ trốn, người thông minh sẽ không cuống cuồng mà chạy. Từ lúc xảy ra vụ án tới giờ, hắn luôn trốn ở Trung Châu, bây giờ cũng vậy thôi, hắn thông thuộc nơi này, sẽ trốn một góc để chờ thời cơ chạy thật.”

“Cậu nói trực tiếp một chút đi, làm sao tìm ra hắn?” Trịnh Quan Quần thúc giục.

“Muốn chạy trước hết hắn cần một thân phận, không phải thứ giấy tờ giả, phải là thứ giấy tờ thật, không thể tra được, nhưng người cầm giấy tờ là giả. Đó là sơ hở quả quản lý hộ tịch, có người chuyên kinh doanh cái này.” Soái Lãng nói tới đó ngập ngừng, bị cả ba cặp mắt nhìn vào, mãi mới nói: “ Hình như tôi biết cách kiếm giấy tờ này.”

Chuyện này không có gì lạ, nhất là Phương Hủy Đình, lần trước còn theo y đi gặp đám bán thẻ ngân hàng mà, mấy thứ bàng môn tà đạo là y giỏi nhất

Chưa hết, Soái Lãng lại nói: “ Khả năng... Tôi nói là khả năng, khả năng tôi biết Đoan Mộc điều khiển tài chính và nhân lực từ xa thế nào.

Ợ, Đồng Huy cảm giác dạ dày tạo phản, tên này đúng là giấu không ít, Trịnh Quan Quần không thừa lời nữa, bảo Phương Hủy Đình.

“Quay về tổ chuyên án... Nhanh!”

………….. …………….. ………

“Đây là đâu?”

Bao Bì hỏi, từ cửa sổ xe thò đầu ra, tiểu khu dưới ánh đèn ít ỏi lờ mờ như lửa ma trơi, cứ có tiếng động lớn một chút là hắn lại giật mình đánh thót, như sợ cảnh sát trong bóng tối nhảy ra. Nhìn mấy lần không phát hiện ra gì cả, Bao Bì quay đầu lại: “Bang ca, có an toàn không?”

“Mày là thằng nghiện, cảnh sát bắt được mày ngã ra đất lăn lộn ăn vạ là được, sợ cái gì... Đây là nhà cũ của một huynh đệ, tao dùng làm phòng công tác từ lâu, nơi này không ai biết.” Lương Căn Bang nói vậy chứ lòng khẩn trương lắm, lúc chiều quay về Lăng Trang nhìn thấy mười mấy xe cảnh sát sợ tới mất vía, không hỏi cũng biết ổ chó của mình bị bọn cớm mò ra rồi. Hai người mang theo Ngô Ẩm Hữu lái xe chạy một mạch mấy chục km, vòng vèo từ khu phong cảnh Tung Dương qua khu phong cảnh Hoàng Hà, vòng về thành phố.

Bao Bì hỏi: “ Bang ca, bây giờ chúng ta có tiền rồi, kiếm chế mà tiêu diêu thôi, quay về làm gì?”

“Cứ thế mà đi à, chưa đầy một tháng là mày bị tóm ngay, bằng vào cái thằng lên cơn nghiện thì cả cha mẹ cũng không nhận ra như mày, tao dám đem mày chạy khắp nơi không?” Lương Căn Bang mắng một câu, lấy trên xe một cái túi giấy, tiền, rất nhiều tiền, Bao Bì thèm đỏ mắt.

Chuyến này có lẽ thực sự phải đi rồi, chỉ còn thằng nghiện này bên cạnh, Lương Căn Bang không còn cơ sở lẩn trốn nữa.