← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 197 Trốn đông trốn tây, ai dùng chiêu nấy. (1)

Hai người một trước một sau lặng lẽ đi vào tòa nhà cũ, không lên mà xuống, té ra là ở tầng phụ, dẫn Ngô Ẩm Hữu vòng quanh một hồi tới trước cái cửa chống trộm, keng một tiếng mở ra.

Phòng không lớn, bàn làm việc chiếm non nửa, linh kiện điện khí, dây điện vứt khắp nơi, xem ra giống chỗ của người mê đồ điện, còn có một gian ngăn cách, chắc là phòng ngủ hoặc phòng vệ sinh. Trên cái giường nhỏ, hành trang đã đóng gói sẵn, xem ra là chuẩn bị để có thể bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Lương Căn Bang lấy thứ bên trong ra, mắt Bao Bì lại đỏ hơn vài phần, vì ở đó cũng là tiền. Nhưng Lương Căn Bang không phải lấy tiền, mà lấy sim điện thoại giấu kỹ ở dưới, thay vào di động, có điều cũng không dùng di động gọi điện, tới bàn làm việc, thử một cái điện thoại cũ, đeo tai nghe lên, nói với Bao Bì: “ Đun ít nước đi, trong phòng vệ sinh có đấy, không sao đâu, đây là điện thoại internet, tuyệt đối an toàn... Đi đi, xem mày sợ đái ra quần kìa.”

Bao Bì bị đuổi đi, Lương Căn Bang nhìn sang Ngô Ẩm Hữu, người này rất phối hợp, không gây ra chút phiền phức nào, dọc đường còn lo ngay ngáy, nhưng tới đây yên tâm một nửa rồi. Điện thoại vừa thông, Lương Căn Bang cấp thiết nói: “ Ông chủ Vương, xảy ra chuyện rồi, buổi chiều tôi vừa nhận người mà anh muốn, không biết từ chỗ nào lộ tin, kho lạnh toàn cảnh sát, tôi thiếu chút nữa không thoát được... Bây giờ phải làm sao? Tôi vừa tìm được chỗ ẩn thân... Vâng, tôi biết rồi, có điều ông chủ Vương, tôi không thể ở đây lâu, phải mau chóng rời đi... Vâng... Tôi đợi câu trả lời của anh.”

Hai bên tựa hồ thương lượng điều gì đó, giọng Lương Căn Bang nhỏ dần, đoạn sau gần như chỉ vâng với dạ, lại còn nhìn về phía mình, bản năng Ngô Ẩm Hữu nhận ra mùi vị nguy hiểm.

Nước được đưa lên, Lương Căn Bang khóa trái cửa cùng Bao Bì vào phòng về sinh, thì thầm với nhau rất lâu, sau đó sóng vai đi ra, mắt Bao Bì nhìn chằm chằm lên túi tiền trên giường, lại nhìn Ngô Ẩm Hữu.

Cảm giác nguy hiểm càng rõ, Ngô Ẩm Hữu vội nói: “Bên trên hai người muốn mượn dao giết người, hai người nghĩ cho kỹ đi, lừa đảo và giết người, cái nào nặng cái nào nhẹ? Có cần đổi mạng với ông già đất chôn tới nửa người như tôi không?”

Bao Bì giật nảy mình, hai người vừa thương lượng chính là diệt người này bịt miệng, Lương Căn Bang sẽ trả 20 vạn, không ngờ Ngô Ẩm Hữu nhìn ra.

Lương Căn Bang cười gằn: “Ông anh, cháu ông anh được cảnh sát cứu rồi, anh còn vướng bận gì nữa, không phải tôi muốn trừ anh, nhưng mà còn anh thì tôi chẳng yên tâm chút nào... Với lại ông chủ Vương muốn lấy anh đổi cái hộ chiếu, tôi hết cách.... Lên.”

Bao Bì như con mảnh hổ nhào tới, bẻ tay Ngô Ẩm Hữu, không ngờ Ngô Ẩm Hữu lại chẳng có chút phản kháng nào dù chỉ là nhỏ nhất, mặc cho người ta trói chân tay kéo vào phòng vệ sinh, dựa vào bồn cầu, buộc cùng với ông nước.

Ngô Ẩm Hữu tuy hoảng sợ nhưng nửa đời xông pha giang hồ, lòng không loạn, vẫn bình tĩnh khuyên nhủ hai người kia. Đợi trói xong rồi tên nghiện Bao Bì thở hồng hộc, còn Lương Căn Bang lấy ra con dao gọt hoa quả, ném keng một cái lên sàn nhà: “Nhanh gọn chút, xong việc còn đi.”

Bao Bì đúng là không quen việc này, cầm dao không xuống tay được, đâm dứ dứ mấy lần, bị Lương Căn Bang đá một phát vào mông, hắn vẫn không ra tay được.

Ngô Ẩm Hữu không bỏ lỡ thời cơ nói: “Hai vị, hai vị khoan đã, nghe tôi một câu.”

Bao Bì run người dừng ngay, Lương Căn Bang không nói gì cả, không ngờ tên thầy âm dương trông rõ hèn mọn này tới giờ phút sinh tử mà giọng vẫn còn trấn định được, muốn nghe xem hắn nói gì.

Ngô Ẩm Hữu lên tiếng: “Từ khi gặp các anh, tôi đã bao giờ làm gì gây khó dễ hay là làm hỏng việc của các anh chưa? Sao lại nhất quyết muốn lấy mạng tôi? Xin nghe ông già này nói một lời, các anh lấy mạng tôi không đáng đâu, tôi sống được mấy năm chứ, các anh còn tương lai dài... Dù bị cảnh sát bắt được chỉ là lừa tiền, coi là án kinh tế, đâu phải án hình sự gì, tội chẳng đáng, chạy đi nơi khác cũng có thể sống được... Nhưng giết người rồi, cảnh sát sẽ truy đuổi tới cùng đấy.”

Đúng, Bao Bì hơi sợ, hắn thậm chí chẳng lừa tiền, cùng lắm là tay sai làm vài chuyện lặt vặt mà thôi, tội to nhất chỉ có dùng thuốc, có khi vào trại vài ngày là ra.

Ngô Ẩm Hữu thấy đối phương có phần dao động rồi, nói thêm: “Tôi cho các anh một cách hay, cứ để tôi tự sinh tự diệt, khóa cửa lại, các anh chẳng lo ai phát hiện ra tôi, lại có thể ung dung mà đi không lo gì, cứ nói với tuyến trên là tôi chết rồi... Tương lai dù bị cảnh sát bắt, tôi cũng không phải do các anh giết, tội sẽ nhỏ hơn...”

“Bang ca, em thấy đúng đấy, cứ trói hắn ở đây là được rồi, khóa hai lần cửa, hắn chạy đi đâu được...” Bao Bì hớn hở, hắn thích cách giải quyết này.

Lương Căn Bang không nói gì quay trở lại phòng công tác, ngồi trên giường nghĩ rất lâu, kiếm khắp phòng ra chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực hết nửa chai, sau đó quay lại phòng vệ sinh, hai mắt đỏ ngầu... Tiếp đó chỉ nghe tiếng hét và tiếng thân thể quẫy đạp truyền ra...

...................................................................

“Nơi này là đâu?” Từ Phượng Phi nhìn cánh cổng cao lớn, còn có trạm gác.

Trả tiền xe xong, Đoan Mộc Giới Bình đi xuống cười nói: “Cho em đoán 3 lần.”

“Anh làm việc thì có ba mươi lần em cũng không đoán ra, song nơi này không tệ.”

Từ Phượng Phi khoác tay Đoan Mộc Giới Bình, nữ nhân thông minh ở cạnh nam nhân luôn tỏ ra ngốc một chút, nhìn sau cảnh cổng lớn là kiến trúc không cao, song nhìn từ ánh đèn rực rỡ thấy được không gian lớn, hơn nữa nơi này cách trung tâm không xa, rất xa hoa.

“Đâu có huyền bí như em nói, bỏ tiền thuê nhà thôi mà.” Đoan Mộc Giới Bình thong thả đi tới, trước khi bảo an ngăn lại thì hắn đưa một tờ giấy ra, bảo an tránh đường cho đi. Vào trong rồi, Đoan Mộc đưa giấy cho Từ Phượng Phi xem, ba chữ "giấy ra vào" gồm địa chỉ nhà ở.

Từ Phượng Phi ngạc nhiên, bọn họ thời gian qua luôn ở cùng nhau, vậy mà cô không biết Đoan Mộc Giới Bình làm lúc nào: “Rốt cuộc đây là đâu?

“Khu tập thể thành ủy.” Đoan Mộc Giới Bình khẽ nói.

“Á..” Từ Phượng Phi hết hồn.

“Ha ha ha, nơi này có biện pháp bảo mật cao, không phải người bình thường có vào được. Có điều có sơ hở, người được phân phối nhà ở đây đúng là cần tra xét nghiêm ngặt mới có thể được, song chủ nhà có thể đem cho thuê, mà thuê thì chỉ cần bỏ tiền đủ lớn.... Em phải công nhận, đây là cái quốc gia tôn sùng quan vị, chẳng nơi nào an toàn hơn ở đây, anh không tin có xe cảnh sát dám vào điều tra.” Đoan Mộc Giới Bình khá tự đắc, hai người đi bộ trên con đường nhỏ trong tiểu khu, xanh hóa tốt, bãi cỏ rộng, ghế đá như công viên, hàng cây um tùm, khung cảnh yên bình, giữa đô thị ồn nào nhốn nháo, một chỗ thế này không khác gì đào viên.