Q2 - Chương: 198 Trốn đông trốn tây, ai dùng chiêu nấy. (2)
Đi không xa tới một tòa nhà, mở cửa lên tầng sáu, dọc đường thấp thỏm, Từ Phượng Phi rốt cuộc thả lỏng. Căn nhà đi thuê ba phòng ngủ một phòng khách, đồ gia dụng đủ cả, hai người đã quen với cuộc sống phiêu bạt không nhiều lời, mở mở vali hành lý, lấy đồ chuẩn bị tắm rửa. Từ Phượng Phi tới bên cửa sổ nhìn hoàn cảnh xung quanh: “ Bình, anh chuẩn bị ở đây bao lâu?”
“Không lâu đâu, có điều giờ đi đâu cũng không an toàn, Trung Sơn xảy ra chuyện, cái tên Từ Lệ Nhã của em sắp vào danh sách truy nã rồi...” Đoan Mộc Giới Bình đang nói thì di động báo có tin mới, là email, mở ra xem thần kinh của hắn tức thì căng lên, đưa cho Từ Phượng Phi xem, một bức ảnh người chết, miệng bị quấn băng dính, cổ toang máu, chính là Ngô Ẩm Hữu.
“Bình, chuyện này làm quá rồi.” Từ Phượng Phi cau mày đẩy di động ra, không quen cảnh tượng máu me như vậy.
Đoan Mộc Giới Bình mặt chỉ thoáng không thoải mái rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, dửng dưng nói: “Bố cục ở hội bán đấu giá của bọn chúng chính là muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh cho rằng chỉ cần vạch tấm màn đen sẽ khiến lão già phải mò ra, không ngờ Tụ Nghệ Các của lão chỉ là công ty rỗng ruột, khiến Thụy Dục của chúng ta bị liên lụy vào... Nếu không có Tụ Nghệ Các chuyển tiền vu vạ cho Thụy Dục, chúng ta còn có thời gian ung dung rút vốn.”
“Chuyện giang hồ em không hiểu đâu, có những thù oán chỉ chết mới cởi bỏ được, không giải quyết triệt để, bọn chúng sẽ bám theo như âm hồn bất tán... Em thấy rồi đấy, chúng ta tới Singapore, bọn chúng cũng mò ra, mà kẻ mò ra chúng ta là tên này, hắn không chết, anh không yên tâm.”
“Vậy giờ phải làm sao, ở biên cảnh đại lục hai chúng ta thành đào phạm cả rồi.” Từ Phượng Phi có chút tức giận, không tán đồng Đoan Mộc Giới Bình lề mề không chịu đi, nếu không lúc này họ có thể ung dung nhàn nhã tắm nắng ngắm biển rồi.
“Chúng ta ăn uống chơi bời mấy ngày liền, em có thấy cảnh sát không? Em nghĩ chúng là thần tiên à? Chúng ta lẫn vào thành thị đông đúc, chúng tìm kiểu gì? Nếu cuống cuồng bỏ chạy mới là dễ rơi vào vòng vây của chúng... Với lại giờ cho em xuất cảnh đấy, em đi được không?” Đoan Mộc Giới Bình liên tục hỏi.
Từ Phượng Phi không nói được, hậm hực thay y phục, lộ ra thân hình mạn diệu, giữ gìn rất tốt. Đoan Mộc Giới Bình nhìn thân thể mỹ diệu đó, tâm tình có vẻ tốt lên, dịu giọng nói: “Chúng ta có thể đi bất kỳ lúc nào, nhưng anh phải đảm bảo an toàn 100% rồi mới đi, hơn nữa còn chút chuyện nhỏ, phải xử lý, nếu không chúng ta không an toàn... Đi đi, tắm rửa thôi.”
Hừm một tiếng, Từ Phượng Phi quay đầu lườm, vẫn chưa quá yên tâm tới bên cửa sổ, vén một góc rèm nhìn người xe qua lại, không thẹn là khu tập thể thành ủy, rất yên tĩnh, không có cảnh người không liên quan tùy tiện xuất hiện. Biết lừa đảo là con đường không lối về, nhưng lần này Đoan Mộc Giới Bình lại làm ngược lại, quay về chốn cũ, không mấy người có gan này...
Trong phòng tắm nước chảy rào rào, Đoan Mộc Giới Bình buồn chán ngồi trên ghế sô pha cầm di động xem tin tức, một tin có video cuộc bán đấu giá, xem đi xem lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông già gần đất xa trời giơ biển, là Vương Tu Nhượng.
.......................................................
“Đây là đâu?” Tục Binh thò đầu vào một cái ngõ rất sâu vắng vẻ, đã 11 giờ 37 phút đêm, tới vị trí chỉ định, đang đợi nhóm Hình Ái Quốc.
“Đường Chính Hưng... Nhiệm vụ gì thế nhỉ, sao lại tập hợp ở đây?” Một cảnh sát nhìn định vị trên xe lẩm bẩm.
“Nói không chừng lão già Trịnh kia đào được báu vật.” Tục Binh nói tới đó thì dừng, nguồn gốc là ở trên người Soái Lãng, mình đúng là lỗ mãng rồi, khiến báu vật chạy mất.
Đợi chốc lát, lại thêm ba chiếc SUV tới, chỉ có Hình Ái Quốc đi xuống, mở cửa xe lên chiếc xe của Tục Binh, bật đèn pin chỉ: “Số 168 đường Chính Hưng, nghi phạm không rõ, biệt danh Đậu Hũ Thối... Bộ chỉ huy lệnh bí mật bắt giữ.”
Đi sâu vào ngõ 60 mét, viện tử độc lập, tòa nhà hai tầng, bọn họ có mười bốn người, dù là một tên tội phạm hung hãn nhất cũng khó thoát, huống hồ còn là lúc đêm tối thế này. Sau khi thảo luận biện pháp bắt giữ, Hình Ái Quốc chỉ huy hai tổ chia làm bốn nhóm, gác cửa, chặn đường lui, leo tường, bắt giữ. Lệnh vừa hạ xuống, tất cả lặng lẽ tiếp cận mục tiêu từ các phương hướng khác nhau... Trong sân vang lên tiếng chó sủa, sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, tiếng nam nhân chửi bới, nữ nhân la hét... Lão Hình lúc này mới lái xe vào ngõ, hai ba nhà láng giếng bật đèn, song được cảnh sát giải thích đều quay về.
“Một nam hai nữ... Chủ nhiệm Hình, nói anh không tin chứ, ba người họ ngủ cùng một giường... Hố hố...” Có tiếng báo cáo qua bộ đàm.
“Nghiêm túc chút.” Hình Ái Quốc nghiêm mặt mắng, sau đó cùng Tục Binh xuống xe lên tầng hai.
Nghi phạm nữ đã mặc quần áo vào, bọn họ thông báo cho nữ cảnh sát tới đưa đi, nam nghi phạm thì chỉ mặc mỗi cái quần sịp, bị còng ngồi trong góc. Một đám cảnh sát lục lọi khắp nơi, khi Hình Ái Quốc vào thì đã lấy ra được cả trăm CMT chất đống trên mặt đất, hắn hứng thú ngồi xuống nhìn nghi phạm gầy gò trắng nõn, đúng là hơi giống đậu hũ.
Tục Binh rút một CMT xem: “A, tài nghệ không tệ, tôi cũng chẳng nhận ra là đồ giả.”
“Tạm tạm thôi ạ, nhìn kỹ vẫn thấy.” Không ngờ nghi phạm rất có tự hào nghề nghiệp đáp.
Tục Binh bị chọc cười: “Thế mỗi tháng bán được mấy cái?”
“Không nhiều, bảy tám cái, thứ này trông vậy chứ không dễ bán.”
“Không thành thật chút nào.” Hình Ái Quốc giáo huấn: “Là bảy hay tám, hay là bảy cộng tám, hay bảy nhân tám, thành thật khai ra không mày biết mặt.”
“Tám cái...” Nghi phạm cắn răng nói, không ngờ đúng lúc này cảnh sát lục được cái ngăn kéo ngầm, lôi ra từng bó CMT, hộ khẩu, hắn lập tức sửa lời: “ Tám mươi cái...”
Tục Binh không nhịn được cười, cái đám này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu, mặt chúng dày lắm, khi rỡ cả ván trần nhà mò ra mấy túi nữa thì hắn sửa tới 180 rồi... Cảnh sát ở tầng dưới hô tầng hầm có máy ép và máy cắt, bán thành phẩm rất nhiều. Tục Binh cố ý hỏi: “Ê, ngẩng đầu lên, vừa xong nói bao nhiêu ấy nhỉ?”
“380, tối đa là 380, thời gian qua không bán được cái nào, tra nghiêm quá...” Nghi phạm lại bị ép tăng thêm rồi.
“Lại đây, mấy tên này, ai đã tới chỗ mày mua CMT.” Tục Binh lấy loạt ảnh đám người bắt được ở kho lạnh, Đoan Mộc Giới Bình, Từ Phượng Phi cùng cả Lương Căn Bang, Bao Cương Mãnh.
Nghi phạm hết nhìn trai lại nhìn phải, làm bộ mặt đau khổ: “Đại ca, em không nhớ rõ nữa...”
“Sao lại không nhớ, tới là tới, không tới là không tới.” Tục Binh thô bạo đấm tường uy hiếp.
“Thật sự là không nhớ mà, anh cứ thử một tháng bán mấy trăm cái mà xem có nhớ nổi không?” Ai dè nghi phạm ương lên cho một câu.
“A, mày...” Tục Binh giơ tay muốn đánh.
Hình Ái Quốc đưa tay ngăn cản, phẩy tay: “Tốt nhất là cậu nên nhớ ra... Đưa đi.”
Mấy nữ cảnh sát cũng đã tới, ba nghi phạm được chụp ảnh rồi đưa lên xe, bên kỹ thuật sẽ tới tìm tòi thật kỹ lần nữa, ở trên xe thẩm vấn đột kích tiếp tục tiến hành.