Q2 - Chương: 199 Bẩm sinh kiệt ngạo, dã tính khó thuần. (1)
“A, đây là đâu?” Soái Lãng xuống xe, nhìn thấy tòa nhà lớn nhưng số tầng không nhiều, ánh đèn nhấp nháy phác họa ra ngoại hình không nhỏ, tiếp đó thấy tấm biển Nhà khách Lục Thành sáng trong đêm.
Chính ủy Đồng đặt một tay lên vai Soái Lãng: “Thế nào, đây chính là nhà khách chúng tôi chiêu đãi đồng nghiệp ngoại tỉnh, cậu ở đây ăn uống đủ cả, thoải mái nghỉ ngơi, có trực ban 24/7, tuyệt đối an toàn.”
“Cám ơn...” Soái Lãng nói một câu chung chung, nhưng đầu hơn nghiêng về phía Phương Hủy Đình.
Phương Hủy Đình như không thấy, mặt nặng như tiền đi về phía trước.
Đi qua đại sảnh, vào thang máy, cả ba người đều không nói gì thêm, quan hệ đôi bên bây giờ rất vi diệu, Lão Trịnh làm ra vẻ rộng lượng thả người, thật giả không nói, Soái Lãng vẫn giấu bài tủ, đối phương lại cho rằng đã mò thấu được y rồi. Một là tổ chuyên án tìm không ra người, đang sốt ruột lắm rồi, hai là chút chuyện lặt vặt của y chưa là gì với người ta, tốt nhất là đừng dính líu với người ta; ba là một tin tức không xác định đổi lấy đãi ngộ đặc thù, Soái Lãng ngày càng thấy sức nặng của quân bài nắm trong tay mình.
Rời thang máy đúng là có người gác, mặc cảnh phục ngồi ở vị trí phục vụ viên, nhìn thấy ba người họ đứng lên kính lễ, chủ động đi mở cửa phòng, mời Soái Lãng vào.
Chỉ là một gian phòng nhỏ, 2 giường ngủ, một gian vệ sinh, sạch sẽ nhưng chẳng cao cấp gì vừa đi vào thì Đồng Huy có điện thoại ra ngoài hành lang nhận. Soái Lãng thả mình xuống giường, thời gian qua xảy ra nhiều chuyện, thực sự có chút mệt mỏi, nhìn thấy gối và giường liền cảm thấy thân thiết ôm vào lòng... Vừa ôm một cái có tiếng ho, là Phương Hủy Đình đứng bên cạnh TV, Soái Lãng ngồi bật dậy, nhìn hai cái giường, ngạc nhiên hết cỡ: “Hả, cô cũng nghỉ ngơi ở đây à?”
“Đầu anh có vấn đề à?” Phương Hủy Đình khinh bỉ hứ một tiếng.
Soái Lãng ồ một tiếng cứ tưởng cô em này sẽ ở đây để giám sát mình chứ, nằm xuống nhìn Phương Hủy Đình, có điều lòng chẳng có tí ái muội nào, chỉ mong đám mặc cảnh phục đi hết để mình ngủ một giấc thật ngon.
Thế nhưng kệ Soái Lãng đóng giả chó chết, Phương Hủy Đình vẫn không đi, hỏi: “Soái Lãng, tôi có nghi vấn này muốn hỏi anh.”
“Hỏi đi.” Soái Lãng nằm không nhúc nhích, lười biếng đáp.
“Tôi lấy làm lạ, từ miệng của anh rất hiếm khi nghe được một câu nói thật, giằng co với anh mấy tiếng, anh không lộ ra chút nào. Sao khi thầy Trịnh nói thả anh, chỉ vài phút anh đã lộ tin rồi?”
“Không phải các cô muốn thế à?”
“Muốn thì muốn … chỉ là...”
“Sao? Cô hoài nghi à, tin tức này tuyệt đối không có vấn đề.”
“Tôi không hoài nghi tin giả, tôi hoài nghi anh thay đổi nhanh như thế có chút giả.” Phương Hủy Đình rất nghi ngờ, một phút trước y ngậm tăm không nói, thế mà một phút sau tất cả thay đổi, cô ngửi ra một vị quen thuộc, một thủ đoạn Soái Lãng hay dùng, tin y cung cấp nhất định ẩn giấu ý đồ nào đó phía sau.
Soái Lãng ngồi dậy, rất trang nghiêm, rất thành khẩn, rất thật thà: “Không hề giả, đó là vì tinh thần nghề nghiệp của cảnh sát đã cảm hóa tôi.”
“Bớt vớ vẩn đi, cái đầu anh còn cứng hơn đá hoa cương, cảm hóa à? Anh nhìn lại mình xem có giống không?” Phương Hủy Đình trừng mắt, tên này nói dối trơ trẽn quá rồi.
“Không giống à?” Soái Lãng xoa xoa mặt, sau đó đổi ánh mắt cảm động: “ Vậy thì đó là do những lời rất động lòng của cô đã cảm hóa tôi, làm tôi bừng tỉnh, tới đá cũng động lòng mà nứt ra... Muốn gột rửa tâm hồn, thay đổi con người.”
Phương Hủy Đình biết Soái Lãng cố tình nói những điều quái gỡ, bản thân trong bụng chẳng có mấy chữ nghĩa cứ thích mang ra vờ vịt, nhưng nhìn cái mặt vô tri ngốc nghếch lại thấy buồn cười, bực bội mắng y: “Sao tôi trông anh chẳng giống người có thể gột rửa tâm hồn thế?”
“À, nếu cô nhất định muốn lý do...” Soái Lãng gãi đầu, có vẻ hết sức gian nan, mãi mới sáng mắt: “Đúng rồi, còn có lý do nữa... Đó là do vẻ đẹp rực rỡ của cô kéo tôi về nẻo chính, thế đã tin chưa?”
“Phì...” Phương Hủy Đình làm động tác nhổ bọn, sau đó nhìn nhanh ra cửa sợ chính ủy Đồng nghe thấy, quay lại nhổ thêm cái nữa: “Phì... Ma thèm tin anh..
Soái Lãng phẩy tay: “Cô không tin tôi, ngay cả cô cũng không tin tôi... Đi đi, chẳng buồn nói với cô nữa, tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
“Này, không đến lượt anh lên mặt đâu, lại còn đuổi tôi à?”
“Ai đuổi cô, tôi còn mong cô ở lại quá đi chứ? Không đi à? Tôi cởi quần áo nghỉ ngơi đây.”
Phương Hủy Đình nhìn thấy Soái Lãng cởi áo ngoài, vẫn đứng im đó, mặt còn hơi vênh lên thách thức: “Cởi tiếp đi.”
Soái Lãng quả thực cởi thắt lưng, tay vừa mới cầm mép quần muốn tụt xuống thì Phương Hủy Đình đã á một tiếng chạy mất.
“Đồ vô liêm sỉ.”
“Hừ, có liêm sỉ thì đấu sao được cô.”
Thấy Phương Hủy Đình chạy rồi, Soái Lãng dương dương đắc ý chạy ra đóng ngay cửa lại, gài chốt, sau đó cởi sạch sành sanh, vào tắm nước nóng, rồi cứ thế trần truồng chui vào chăn.... Bất kể thế nào, hôm nay yên thân rồi.
………… ……….
Thẩm vấn viên gập sổ ghi chép lại, nhìn Tục Binh và Hình Ái Quốc hỏi ý.
Nghi phạm tên Đậu Hiểu Quang, biệt danh Đậu Hũ Thối, liên tục mấy tiếng liền nặn kem đánh răng, nặn chẳng được là bao. Địa chỉ 168 không ngờ là xưởng làm giấy tờ giả, liên hệ, bán buôn, tiêu thụ, trọn bộ luôn, lại còn bán hàng qua mạng nữa, khiến đám cảnh sát rớt mắt luôn là cung cấp cả đặt đồng phục. Tóm lại là chỉ cần cung cấp ảnh, còn lại là cái xưởng này lo liệu hết.
Trong đống tang vật thu được có cả con dấu cục công an tp Trung Châu, thực sự khiến đám cảnh sát nhìn mà lên máu, bây giờ người ta cần tiền không cần mạng, cần tiền không cần liêm sỉ, nghi phạm trước mặt là kẻ như thế, riêng CMT hoàn thiện lục soát được đã hơn 1000 cái.
“Đậu Hiểu Quang, ngẩng đầu lên.” Tục Binh quát một tiếng uy hiếp.
Nghi phạm đang lờ đờ giật mình ngẩng đầu lên, có chút mệt mỏi, ủ rũ, sợ hãi, thấp thỏm, tâm trạng tồi tệ gì cũng có. Thẩm vấn là cuộc chiến tâm lý của hai bên, một lúc nào cũng phải cân nhắc lời mình nói ra có qua được không, một thì phải vừa phân biệt lời đối phương thật hay giả, đã nói hết hay còn che giấu.
“Đậu Hiểu Quang, nhìn tôi đây.” Hình Ái Quốc nhoài người tới gần: “Cậu suy nghĩ cho kỹ, che đậy chỉ làm tăng thêm tội trạng của cậu thôi, không có chứng cứ, chúng tôi không tìm tới cậu làm gì, nếu tìm tới rồi, chuyện này không dễ qua... Nghĩ cho kỹ tương lai của mình.”
Thực ra đây chỉ là một ám thị, Hình Ái Quốc cũng không biết nghi phạm rốt cuộc che giấu điều gì, vờ như mình đã biết tất cả khiến nghi phạm hiểu lầm hoặc hoài nghi, tự làm tan rã phòng tuyến tâm lý.
Đây là thủ pháp thường dùng, chỉ có điều với phần tử cứng đầu thường không có hiệu quả gì, tên Đậu Hiểu Quang này tuổi không lớn, không giống kẻ cùng đường liều lĩnh, cũng không giống kẻ ngoan cố, hắn sợ hãi, khủng hoảng... Vấn đề chính là ở đó, không thể biết hắn còn che giấu gì không.