← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 200 Bẩm sinh kiệt ngạo, dã tính khó thuần. (2)

“Chuyện làm giả bỏ sang bên đã... Nói xem 125 hộ tịch này từ đâu ra, cái này khác với CMT giả, qua giám định đây đúng là giấy tờ do cục công an chúng tôi cấp, làm sao cậu có.” Tục Binh giơ một cái lên, chính nhờ thứ này Đoan Mộc Giới Bình, Từ Phượng Phi trà trộn vào thị dân, né tránh toàn bộ kiểm tra.

“Mua...” Đậu Hiểu Quang cảm giác như có gai sau lưng, bất giác nhích người.

Rầm, Hình Ái Quốc vỗ bàn, truy hỏi: “Ai bán cho cậu, cậu mua bao nhiêu? Rồi bán bao nhiêu tiền, bán khi nào, nói rõ từng cái.”

“Tôi, tôi không nhớ.” Đậu Hiểu Quang vã mồ hôi.

“Tốt nhất cậu nên nhớ ra, cậu còn chưa biết, trong số CMT cậu bán, có một kẻ giết người, nếu không chúng tôi là cảnh sát hình sự, không thèm tìm một tên làm giấy tờ giả. Có điều tên này đang chạy trốn, cậu muốn thành đồng lõa với hắn chứ gì?” Hình Ái Quốc dọa dẫm.

“Tôi, tôi...” Đậu Hiểu Quang giật mình, hắn biết hậu quả dính vào vũng bùn này.

“Cậu có biết đây là đâu không? Tổ chuyên án tỉnh, mấy thứ giấy tờ rách của cậu chưa đủ để chúng tôi ra tay, nói, chuyện này cậu không nói cho rõ thì vào trong kia ăn Tết đến già luôn.”

- Đừng đừng, tôi bán giấy tờ giả, liên quan gì tới phạm nhân giết người chứ... Tôi có biết người ta là kẻ giết người đâu.

“Sao lại không liên quan, hắn sử dụng giấy tờ của cậu bán để bỏ trốn, cậu thành đồng phạm, ngày nào chưa bắt được hắn thì ngày đó cậu chưa ra được đâu.” Tục Binh chỉ mặt quát.

“Tôi, tôi, tôi thực sự không biết, một tháng tôi bán mấy trăm cái, tôi làm sao biết ai cầm giấy tờ đó đi làm cái gì.”

“Nghĩ ra bao nhiêu khai bấy nhiêu, chuyện đã thế này rồi còn chưa tranh thủ thái độ tốt để được khoan hồng à? Sao chuẩn bị chống đối tới cùng bảo vệ tên đồng bọn giết người của cậu đấy à? Vậy là muốn nhận thêm tội đồng lõa và bao che tội phạm đúng không? “ Hình Ái Quốc quay lại chụp mũ lên đầu nghi phạm

Dưới ánh mắt gườm gườm của đám cảnh sát, nghi phạm cúi đầu, hết cách rồi, đành phải khai nhận.

Thẩm vấn ra rồi, Tục Binh và Hình Ái Quốc từ trong phòng tạm giam đi ra lại chẳng có chút niềm vui nào, hai người vào phòng kỹ thuật, Thẩm Tử Ngang đang xem số giấy tờ thu hoạch được, chống cằm trầm tư, chỉ lo nghi phạm không nhớ nổi người mua giấy tờ của mình.

“Sao rồi, có moi được gì không?” Thẩm Tử Ngang nhìn hai người kia, vội hỏi ngay.

“Có chút thu hoạch bất ngờ, Đậu Hiểu Quang khai ra một phần nguồn gốc số giấy tờ của hắn. “ Tục Binh chán nản: “Là người của chúng ta cấp cho hắn.”

“Cái gì? Anh nói lại lần nữa xem.” Thẩm Tử Ngang hoảng hồn.

“Là thế này, trừ giấy tờ giả, hắn còn bán hộ tịch thật, bây giờ giá nhà thương phẩm quá cao, có không ít người ngoại tỉnh không phù hợp với yêu cầu mua nhà giá rẻ, bọn họ thông đồng với đồn công an cơ sở...” Hình Ái Quốc không muốn kể, nguyên nhân thì đủ loại, nhiều lắm, kết cục giống nhau vì làm hộ khẩu giả mà tìm tới kẻ như Đậu Hiểu Quang, hắn tìm tới mối quan hệ ở đồn công an, chuyện sau đó chỉ đơn thuần là giao dịch tiền bạc nữa thôi.

“Có thể xác nhận không?” Thẩm Tử Ngang vài phần ủ rũ, tra thế nào mà tra luôn tới nhà mình rồi.

“Cơ bản có thể xác nhận, chủ yếu là đồn công an đường Chính Hưng, theo nghi phạm khai báo, là do chỉ đạo viên trong đồn làm trung gian, hộ tịch viên xử lý, mỗi một hộ tịch thật đều hối lộ từ 1000 tới 5000 tùy trường hợp. Hẳn không giả được, chúng ta thi thoảng lại đả kích đám làm giấy tờ giả, nếu không có đồn công an địa phương bao che, căn bản không thể phát triển tới mức độ này.... Tổ trưởng Thẩm, chuyện này rất mẫn cảm...” Hình Ái Quốc lấp lửng hỏi ý.

“Bắt! Trước tiên đem người dính líu cách ly, các anh vất vả một chuyến nữa.” Thẩm Tử Ngang rất quyết đoán, mang theo phẫn nộ phát ra từ "bắt", sau đó đứng dậy đi ngay.

Tục Binh và Hình Ái Quốc lại buông tiếng thở dài, có chút bất đắc dĩ, thông báo đội viên tập hợp, tiếp tục đi bắt người.

Khi tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên thì Thẩm Tử Ngang đang đứng bên cửa sổ nhìn xe cảnh sát hú còi rời đi, chuyện này mệt mỏi khổ sở thế nào chỉ bản thân mới biết, nhưng khổ, nhưng mệt có đáng không? Cả đêm thẩm vấn ra kết quả như thế, Thẩm Tử Ngang không khác gì nuốt phải con ruồi.

Quay về bàn làm việc, hô một tiếng mời vào, không ngờ đi vào là Trịnh Quan Quần, Thẩm Tử Ngang vội đứng dậy hỏi thăm, Lão Trịnh không khách sáo, hỏi thẳng thu hoạch thế nào, nghe hắn kể sơ qua, Lão Trịnh lại thành người an ủi: “... Cậu nghĩ thoáng một chút, chớ để chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình, nước quá trong không có cá, người quá nghiêm chẳng ai theo, đội ngũ mà trong sạch quá mới càng bất thường. Tình hình vụ án ra sao?”

“Tệ lắm ạ, thấy không biết chứ, tìm ra trong nhà hơn hơn 1000 giấy tờ giả, CMT giả do đồn công an làm ra hơn 100, nếu nguồn CMT giả của Đoan Mộc Giới Bình từ đây mà ra, làm sao tìm ra hắn? Soái Lãng đưa cho chúng ta manh mối hay là cho chúng ta một câu đố?” Thẩm Tử Ngang thêm một chuyện đau đầu.

“Cởi chuông cần người buộc chuông, đi gặp cậu ta đi.” Lão Trịnh nói, Soái Lãng không chỉ một lần được đưa về tổ chuyên án, nhân vật trọng yếu như thế mà Thẩm Tử Ngang chưa từng một lần đối diện nói chuyện, đó là điều không bình thường.

“Thầy, em đi có thích hợp không? Em còn chưa biết phải xử lý y ra sao đây.” Thẩm Tử Ngang tuy biến kiến nghị của Lão Trịnh là hợp lý, nhưng trong lòng có chút kháng cự.

Lão Trịnh sống lâu thành tinh, không phải hiền hòa như vẻ ngoài, cũng gian lắm: “Tạm thời để đó cho cậu ta thấp thỏm không tốt à? Thằng nhãi đó nhử mồi chúng ta, chúng ta cũng nhử mồi cậu ta, chơi đùa với cậu ta. Ha ha ha, tôi thấy còn thú vị hơn chơi với nghi phạm.”

“Nhử chúng ta ấy ạ?” Thẩm Tử Ngang còn chưa hiểu lắm.