← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 201 Bẩm sinh kiệt ngạo, dã tính khó thuần. (3)

“Cậu còn chưa nhìn ra hay sao? Cậu ta đang thăm dò bải tẩy của chúng ta, cho nên đưa chúng ta một tin tức nằm giữa xác định và chưa xác định, chính là để nhử chúng ta. Tối qua khi cậu ta để lộ tin tức này là tôi nghe ra rồi... Cậu là tổ trưởng tổ chuyên án nên tới lúc phải thể hiện, đừng để cho cậu ta quá an tâm, nếu không cậu ta sẽ im thít ngay.” Trịnh Quan Quần chỉ chiêu.

“Làm thế nào hả thầy?” Thẩm Tử Ngang nghe tới gây khó dễ cho Soái Lãng là hứng thú ngay.

“Lên mặt quan cách chứ sao, nói chuyện vòng vèo chút, hàm hồ chút, ví như thế này.” Trịnh Quan Quân đặt tay lên cổ hắng giọng một tiếng: “Đồng chí Soái Lãng, liên quan tới chuyện của đồng chí, chúng tôi đang nghiên cứu, tạm thời chưa thể quyết định... Về phần vụ án của đồng chí, chúng tôi có thể cho đồng chí một ngoại lệ, có điều cần được tỉnh phê duyệt, cho nên đồng chí yên tâm mà đợi đi.”

“Nói chung là để cậu ta vào trạng thái lửng lơ, không khiến cậu ta nghĩ, vậy là xong rồi, không cần sợ nữa. Nhưng đừng khiến cậu ta phải cảnh giác hay phản cảm, cậu ta rụt lại ngay. Để cậu ta lửng lơ cậu ta mới dần lộ bài thăm dò chúng ta.”

Có vẻ đồng chí Thẩm Tử Ngang còn khá chính trực, hoặc thấy tự trọng thân phận, không nên chơi trò này, gượng gạo lấy cớ: “Thầy, thằng đó ương bướng hơn lừa, làm thế có được không?”

“Con lừa nó còn dễ bảo hơn cậu ta ấy chứ, cho nên cậu không được dắt không được thúc cậu ta đi, phải để cậu ta tự nghĩ cách mà đi, nếu không đi được chứng tỏ là đã hết sức rồi, chúng ta nghĩ cách khác. Có điều nếu chẳng may cậu ta còn có hậu chiêu, vậy thì chúng ta dùng tạm, có dùng được hay không, phải xem bản lĩnh của cậu.” Trịnh Quan Quần cười giảo hoạt, nhân tiện khích luôn Thẩm Tử Ngang một cái.

“Vâng, vậy chúng ta đi gặp cậu ta.” Thẩm Tử Ngang quả nhiên đứng dậy, tinh thần bừng bừng như chiến sĩ sắp ra trận.

Không ngờ rằng Lão Trịnh như cố ý, lại còn gọi theo Phương Hủy Đình, ông ngồi ở vị trí phụ lái, cảm giác rõ ràng Thẩm Tử Ngang ngồi ở vị trí lái xe và Phương Hủy Đình ngồi ở ghế sau đều thiếu tự nhiên, lại cười gian lần nữa.

............................................................................

Một ngày mới, thức dậy trên cái giường xa lạ, Soái Lãng có chút hoảng hốt, ngủ dậy còn có chút mơ hồ, mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở nhà khách do tổ chuyên án an bài. Mơ mơ màng màng đánh răng, vốc nước lạnh lên mặt mới tỉnh táo, mặc quần áo vào, đợi một lúc, bụng sôi sùng sục, thầm chửi đám cảnh sát không biết chiêu đãi, đến cơm sáng cũng không cho ăn... Muốn đi ăn có chút hoài nghi thân phận của mình liệu có được tự do hoạt động không?

Soái Lãng lén lút ra cửa, mở một khe hẹp, thò đầu nhìn, hành lang hình vòng cung, cách đó vài bước là cảnh sát trực ban. Y không chắc lắm, nếu như bị đuổi về phòng có phải bẽ mặt không? Lúc đó ngoan ngoãn quay về hay cho hắn một cái tát?.... Đang suy nghĩa thì nghe thấy tiếng thang máy, từ bên trong đi ra hai cảnh sát, không quen, nhưng người phía sau thì biết, tức thì ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng.

Là Ngô Kỷ Cương, không ngờ là thằng khốn Ngô Kỷ Cương, y khép cửa lại theo dõi qua khe nhỏ.

Ngô Kỷ Cương mặt nhiều chỗ dán băng dính, tinh thần suy sụp, rất giống đi ghẹo gái bị người ta đánh cho một trận, Soái Lãng nhìn hả hê lắm. Có điều thấy hai cảnh sát có vẻ rất khách khí với hắn, còn giúp hắn mở cửa, Soái Lãng khó chịu, con mẹ nó, đãi ngộ tốt hơn mình.

Không đúng, làm sao hắn lại ở đây? Soái Lãng không biết nội tình, cực kỳ nghi hoặc.

Xem ra là được đưa tới? Nhân chứng à? Soái Lãng đợi cảnh sát ra ngoài, đi xa rồi, thấy hai bên không có ai, nhẹ nhàng lẻn ra, gõ cửa. Ngô Kỷ Cương mặt tươi cười mở cửa, đoán chừng nghĩ là cảnh sát đi rồi quay lại, ai dè mở cửa ra thấy Soái Lãng, miệng á một tiếng. Ngay lập tức bị một cánh tay không to, nhưng cứng như thép bóp hàm cho không kêu nổi.

Soái Lãng đẩy hắn vào trong, đóng cửa lại, uy hiếp: “Kêu tiếng nữa tao bóp chết mày.”

Ngô Kỷ Cương sợ hãi, cảnh ngộ mấy ngày qua để lại ám ảnh tâm lý với hắn, miệng ư a muốn nói nhưng Soái Lãng không cho cơ hội, kéo hắn vào phòng về sinh, xả nước rào rào, ấn mặt hắn vào bồn rửa mặt: “Đúng là oan gia hẹp lộ, không ngờ gặp được thằng chó mày ở đây, ông trời đúng là có mắt.”

“Anh dám làm gì tôi, xung quanh đây toàn là cảnh sát đấy.” Đầu bị ấn gần tới nước rồi, Ngô Kỷ Cương vừa sợ vừa hoảng chỉ còn cách đem cảnh sát ra dọa.

“Á à, mày ngang à, kiếm kích thích à? Chết mẹ mày đi...” Soái Lãng nghe thấy thằng này chẳng ngờ còn lôi cảnh sát ra dọa mình, không khách khí gì, một câu không hợp ý là vung tay tát luôn, Ngô Kỳ Cương chưa kịp kêu đau thì trúng hai cú đá, gập người xuống, bị Soái Lãng ấn đầu sát mặt nước: “.... Trả lời tử tế, vì sao cảnh sát đưa mày tới đây biết không? Chính là để lão tử thẩm vấn mày, vì sao tới đây? Nói!”

Ngô Kỷ Cương không ngờ tới nơi này cũng xảy ra chuyện, vội cầu xin: “Anh, anh tha cho em, em vừa mới thoát khỏi bọn bắt cóc.”

“Không thể nào, mày xúi quẩy thế?” Soái Lãng kéo đầu hắn lên, nhìn kỹ toàn thân bầm tím chưa tan hết, đầy mùi thuốc, lập tức cười lớn: “Không biết vị thiên sứ nào mở mắt giúp tao xả hận... Ha ha ha, hay lắm, thôi tha cho mày đấy, cười lên cái nào.”

“Tôi đã thế này rồi anh còn lấy tôi làm trò vui, anh vô nhân tính quá.” Ngô Kỷ Cương chưa gì đã rơm rớm nước mắt.

Soái Lãng trông hắn thảm hại như thế chẳng còn hứng bắt nạt hắn nữa, buông tay, chỉnh cổ áo cho hắn, vỗ vai một cái cảm thán: “Mày sống cũng không dễ dàng nhỉ.”

“Chứ còn sao, chú tôi không rõ tung tích, bị người ta tống tiền 100 vạn, những 100 vạn đấy, tôi phải vất vả bao năm mới tích góp được chứ... Hiện giờ chú tôi sống chết chưa rõ, tất cả vì anh.” Ngô Kỷ Cương nói tới đó căm thù dâng lên, có điều sợ, không dám chọc vào tên này.

“Vì tao à? Mày bớt nói mấy câu óc chó đi.” Soái Lãng vung tay lên dọa.

Ai ngờ Ngô Kỷ Cương không kiềm chế được nữa, chỉ mong nói cho sướng mồm: “ Đám bắt cóc đó nhắm vào anh, toàn hỏi han thông tin của anh, là kẻ thù của anh.... Anh cứ đợi đấy, có kẻ sẽ xử lý anh...”