← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 202 Che che đậy đậy, khó thấy nông sâu. (1)

Thằng mặt trắng tức giận tới mặt mày vặn vẹo, đoán chừng nuốt trông trôi cơn giận, Soái Lãng cũng sôi máu, có điều câu này làm y bừng tỉnh: “ A, tao hiểu rồi, tao hiểu rồi, Đoan Mộc Giới Bình chọn thằng hèn như mày để tìm sơ hở... Tao nói sao nhiều người tìm tới cửa hiệu của tao như thế, té ra là mày chỉ điểm... Mẹ nó chứ, thứ không bằng chó lợn mày, lần trước đâm sau lưng lão tử, lần này lại làm thằng hớt lẻo...”

Thù mới hận cũ dâng lên, Soái Lãng tát một phát, Ngô Kỷ Cương giơ tay đỡ, ai ngờ đó chỉ là hư chiêu, đầu gối mới là thực, bụng dưới bị một cú huých, gục ngay xuống. Soái Lãng ấn mặt hắn vào bồn vệ sinh, Ngô Kỷ Cương hoảng lọan kêu cha gọi mẹ, kêu cứu mạng, kêu như lợn chọc tiết.

“Buông ra.” Có người thình lình quát.

“Buông ra, còn đánh nữa còng anh lại.” Không chỉ một người quát.

Soái Lãng dùng Ngô Kỷ Cương làm bao cát luyện tập một hồi, quay đầu hơi giật mình thấy năm sáu người ở trong phòng từ bao giờ liền dừng tay, hai trực ban vội chạy tới dìu Ngô Kỷ cương ra ngoài trừng mắt với Soái Lãng. Trịnh Quan Quần thở dài, chuyên môn tới đây, ai ngờ gặp cảnh này, ở nơi cách ly còn dám đánh nhau, còn đánh cả người cảnh sát bảo vệ, tên này đúng là không biết nói thế nào.

Soái Lãng làm kẻ ác cáo trạng trước: “Ê ê, đừng đưa hắn đi, tên này là hiềm nghi trọng đại đấy.”

“Cái gì mà hiềm nghi trọng đại? Có mà anh thừa cơ báo thù thì có, hai người có thù à, vì sao quen nhau?” Thẩm Tử Ngang sầm mặt, liên tục tra hỏi.

Ngô Kỷ Cương vừa định nói, Soái Lãng đã cướp lời: “Đoan Mộc Giới Bình là chú hắn đấy.”

“Cái gì?” Thẩm Tử Ngang, Trịnh Quang Quần, Phương Hủy Đình gần như hét lên một lúc, hai trực ban thấy cảnh đó cũng đứng lại chờ đợi.

“Không, không …” Ngô Kỷ Cương cuống lên.

“Mày vờ vịt hả, dám nói Đoan Mộc Giới Bình không phải chú mày không, Ngô Ẩm Hữu và Đoan Mộc Giới Bình là đồng môn, thằng này không thật thà, luôn che giấu vấn đề.” Soái Lãng tranh thủ đá một cái, Ngô Kỷ Cương nghe tới chú mình một cái quả thật im re không dám nói gì, lại bị thêm cú đá nữa: “ Còn vờ vịt à, vụ án trọng đại như thế mà mày dám giấu diếm thông tin, ngay cả cảnh sát còn dám qua mặt? Mọi người chưa biết chứ gì? Chú hắn Ngô Ẩm Hữu là kẻ lừa đảo, dư nghiệt của phái Giang Tướng đấy.”

Cái này đúng là không ai biết thật.

Hai cảnh sát trực ban định ngăn cản Soái Lãng, ai ngờ Thẩm Tử Ngang giơ tay ra ngăn lại, tất cả kinh ngạc nhìn Ngô Kỷ Cương, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người có quan hệ gần gũi như thế với Đoan Mộc Giới Bình.

Ngô Kỷ Cương cũng mơ hồ biết ít chuyện của chú mình, trước khi xảy ra chuyện một ngày, chú hắn gọi điện bảo lập tức rời Trung Châu, có kẻ thù không tầm thường tới. Hắn biết chú mình không đi theo đường chính đạo, không dám nói với cảnh sát, ai ngờ Soái Lãng trước mặt cảnh sát ngang nhiên như thế, hắn từ người bị hại thành nghi phạm lớn rồi.

“Ra đi ra đi... Dù là nghi phạm cũng không tới lượt cậu ra tay.” Trịnh Quan Quần khôi phục lại trước tiên, gọi Soái Lãng, kéo y ra ngoài.

Thẩm Tử Ngang lập tức rút điện thoại, không biết báo cho ai, nhưng mà coi là thật rồi, Soái Lãng nhìn trước cửa phòng Ngô Kỷ Cương có thêm một cảnh sát trực ban, vậy là được đánh miễn phí.

Chỉ có Trịnh Quan Quần là không vừa mắt, vừa đi vừa mắng Soái Lãng: “Chuyện này là sao? Đó là con tin cứu được về, còn nói với người ta tới đây sẽ an toàn, vậy mà tới chưa được bao lâu đã bị cậu đánh.”

“Chú Trịnh, thằng đó vờ vịt thôi, tôi thấy cảnh sát lịch sự đưa hắn tới đây là biết ngay hắn giấu diếm thân phận thật rồi, tại mọi người không biết, nên tôi thẩm vấn hộ, với lại tôi ra tay tránh cảnh sát phải động thủ, thằng này không xử lý, hắn không nói thật.... Tôi đang thắc mắc vì sao có nhiều người tìm tới chỗ tôi gây sự như thế, hóa ra do thẳng khốn này hớt lẻo.”

“A, thế là cậu thừa cơ báo thù.”

“Tuyệt đối không phải, tôi giúp cảnh sát thẩm vấn, thằng này có hiềm nghi trọng đại.” Soái Lãng dứt khoát không thừa nhận mình làm chuyện xấu, hất hết nước bẩn lên người Ngô Kỷ Cương.

Trịnh Quan Quần biết dây dưa với Soái Lãng thì không chuyện gì rõ ràng được, về tới phòng y, chỉ tay bảo y ngồi xuống. Chẳng bao lâu Phương Hủy Đình đi vào, cô dựa lưng vào tường nhìn, không nói gì. Lại thêm một lúc nữa Thẩm Tử Ngang tới, đối với người này thực sự không còn gì để nói, tới đây còn dám đánh người, đúng là loại lưu manh vô lại mà hắn khinh bỉ nhất, khinh tới không thèm nói chuyện luôn, ra hiệu cho Trịnh Quan Quần nói thay mình.

“Soái Lãng, tôi qua cậu cung cấp tin tức mặc dù tra ra được một ổ làm giấy tờ giả, nhưng trong thời gian ngắn khó tìm được manh mối liên quan tới Đoan Mộc Giới Bình. Còn chuyện của cậu, tổ chuyên án đang nghiên cứu, chúng tôi tán thưởng thái độ nhận tội của cậu... Nếu như cậu không muốn đi, cũng không muốn thân phận nội tuyến, vậy chuyện của cậu, chúng tôi phải châm chước.”

Nghe lời ông ta ngôn từ quanh co, ý tứ thì không đau chẳng ngứa, Soái Lãng hiểu ngay, ông ta đang vòi vĩnh chút lợi ích, có điều tiết lộ bao nhiêu, y cần cân nhắc, y không tin cảnh sát, cũng không muốn nhìn đám cảnh sát đắc ý.

Thẩm Tử Ngang thấy Soái Lãng chẳng nói chẳng rằng, rốt cuộc không kiên nhẫn được: “Cậu cứ ở nguyên nơi này đi, vừa rồi đánh người, chúng tôi sẽ tra xét rồi tính sau. Còn cả lời khai của cậu về vụ án, có rất nhiều nghi vấn, tra ra sẽ tốn thời gian... Tôi vừa nhận được thông báo tổ chuyên án mở rộng lực lượng, thời gian giải tán sớm nhất là cuối năm, chuyện của cậu tới lúc đó mới có kết luận.... Chúng ta đi thôi, hôm qua thu được hơn nghìn CMT, đủ bận rộn một hồi rồi.”

Nói xong bỏ đi luôn, ánh mắt hắn hề che giấu ghét bỏ với Soái Lãng.

Trịnh Quang Quần khẽ lắc đầu ý bảo không giúp gì được hơn cũng đi theo, tới Phương Hủy Đình quay mặt đi nốt.