← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 203 Che che đậy đậy, khó thấy nông sâu. (2)

Hỏng rồi, hỏng rồi... Soái Lãng nhìn ba người kia bỏ đi thì lòng hơi hoảng, bọn cảnh sát lại chơi bẩn rồi, nếu vụ án này kéo dài dăm ba tháng dở sống dở chết, mình ở đây chưa nói cái khác, buồn chán cũng đủ sinh bệnh rồi. Hơn nữa từ thái độ của Thẩm Tử Ngang có thể thấy, thằng cha này có ác cảm với mình, nếu có cơ hội ắt không ngại gì chơi mình một vố.

Ôi thôi, ở dưới mái hiên phải cúi đầu, đã là cá thịt trên thớt phải để người ta chém, trêu tức bọn họ cũng sướng đấy, nhưng cuối cùng người thiệt thòi vẫn là mình, đưa ra quyết định trong tích tắc, Soái Lãng hô lên: “Khoan.”

Sau đó đứng dậy làm động tác trung thành với sự nghiệp của Đảng: “Tôi có thông tin trọng đại muốn phản ánh với tổ chức.”

Thẩm Tử Ngang mừng rỡ trong lòng, thiếu chút nữa không kìm được, ngay cả chiêu vờ bỏ đi này cũng là lâm thời ứng biến dựa theo lời dạy của Lão Trình, quả nhiên là có tác dụng, tên này không thật thà chút nào, tới cùng vẫn còn thứ che giấu.

Đây là lúc quan trọng, Trịnh Quan Quần gừng càng già càng cay, lạnh nhạt nói: “ Cậu chỉ có một thông tin, đó là gây phiền toái cho chúng tôi. Này đồng chí nhỏ, chúng tôi là tổ chuyên án tỉnh, không phải đồn công an mà lấy pháo bắn kiến.”

“Điều tra phá án ai không tích góp từng manh mối nhỏ, định nuốt một miếng mà béo lên à? Há miệng chờ sung à?” Soái Lãng hàm ý cũng rõ ràng, tôi biết thừa trò của mấy người, tôi biết đấy đừng mong tôi khai hết một lúc, vừa nói một cái ba vị cảnh sát quay đầu sầm mặt. Ài lại phạm sai lầm cũ, cái tính ương bướng này không nên, vừa định cúi đầu đã quen mồm chọc tức người ta, Soái Lãng hít sâu một hơi, cười cười thiện chí: “Không nói điều tra nữa, các anh có tiếp nhận tố cáo không?”

“Phải xem có giá trị không đã.” Thẩm Tử Ngang khiêu khích.

“Có, trực tiếp liên quan tới Từ Phượng Phi và Lương Căn Bang, thậm chí là cánh tay giúp Đoan Mộc Giới Bình hô mưa gọi gió ở Trung Châu.” Soái Lãng tăng thêm tiền cược: “ Không phải manh mối, mà là chứng cứ.”

“Thế à?” Lão Trịnh nghi hoặc sợ mắc lừa, đối phó với tên này quá mệt, lỏng tay một chút là y làm biếng, chặt tay một chút thì y lại phản kháng, khổ cái thân già.

“Có một danh sách, chính là những CMT mà Từ Phượng Phi mua của tên Đậu Phụ Thối kia, có số có tên, còn có một khoản tiền lớn, là thù lao Từ Phượng Phi cấp cho Lương Căn Bang.

“Ý cậu nói chuyện Lương Căn Bang và Tiểu Ngọc gặp nhau ở Tòa nhà Bưu điện chứ gì? Từ Phượng Phi sai Tiểu Ngọc đưa tiền cho Lương Căn Bang, Tiểu Ngọc không biết người nhận tiền là kẻ thù của mình, thế nên xảy ra một màn oan gia ngõ hẹp...” Thẩm Tử Ngang không chịu yếu thế, thể hiện tôi biết nhiều lắm đừng mang thứ vớ vẩn lừa tôi.

Soái Lãng ngồi xuống giường, thản nhiên nói: “Danh sách, tiền, còn có chứng cứ Từ Phượng Phi lừa đảo ở Trung Sơn đều ở trong tay tôi.”

“Hả?”

Thẩm Tử Ngang kinh hãi kêu lên, Phương Hủy Đình phản ứng càng rõ, ngực phập phồng kích động, chỉ Trịnh Quan Quần đặt tay lên trán, lại lần nữa cuốn vào tiết tấu của y rồi.

…………… ………… …………

Khu thành phố cũ, ngõ Trạng Nguyên, nơi này mang đậm hương vị của Trung Châu xưa, gạch đá xanh, biển phưởng lớn, ngõ nhỏ quanh co, từng ngôi nhà độc lập. Nếu không phải thi thoảng có một hai cái xe hơi đi qua thì người ta tưởng rằng quay về thế kỷ trước rồi.

Đi trong ngõ sạch sẽ, tắm trong ánh nắng mai, cảm thụ nơi đây từng là chỗ ở nhà đạt quan hiển qúy, thành phố mới phồn hoa đã che mờ hết vinh quang nơi này, trăm năm thương hải tang điền dâng lên trong lòng.

Cuối ngõ có một cái sân rộng, ở đó từng có một cái chùa lớn, chùa không còn nữa, còn lại cái sân lát đá và mấy cây cổ thụ xum xuê, cả ngõ góp tiền với nhau lắp đặt dụng cụ luyện tập, cho ông già và trẻ nhỏ một chỗ để tới, một đội ông bà già, ca hát, múa thái cực quyền, không thì dẫn theo cháu nhỏ tập tễnh học đi, thoải mái tiêu hao tuổi già của mình.

Đúng 9 giờ, Vương Tu Nhượng như mọi khi chống quải trượng đầu rồng, xách theo bình giữ nhiệt, cùng dì giúp việc ra ngoài. Dì giúp việc thì đi mua thức ăn, còn Vương Tu Nhượng đi dạo xung quanh ngõ, hoặc chơi cờ, hoặc cùng những người cùng tuổi tán gẫu, đây là chuyện đã thanh thói quen nhiều năm.

Tới đầu ngõ, cái sạp cờ tướng đã tụ tập một nhóm ông già nhàn rỗi, định đi tới thì đột nhiên dừng bước, khuôn mặt quen thuộc, làm con ngươi ông hơi co lại.

“Vương lão, đã lâu không gặp, xem ra ông chẳng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.” Đoan Mộc Giới Bình như người bạn cũ đi tới, đứng trước mặt Vương Tu Nhượng, mắt như đang đánh giá món đồ cổ: “Xem ra sức khỏe Vương lão không tệ, năm nay chắc sắp đến một giáp nhỉ?”

“Tròn một giáp rồi.” Vương Tu Nhượng bất ngờ chứ, nhưng che giấu rất tốt.

“Đúng thế, ông tới tuổi tri thiên mệnh rồi, còn chơi trò không cần mạng nữa à?” Đoan Mộc Giới Bình trừng mắt hung dữ.

Vương Tu Nhượng không giận mà còn cười mỉa mai: “Cái nắm xương già này chẳng có gì đáng tiền, có cơ hội kiếm tiền quan tài, tôi chẳng ngại.”

Đương nhiên đang nói chuyện đấu giá rồi, Đoan Mộc Giới Bình gằn giọng cười: “ Được đấy Vương lão, tôi lừa người ta cả đời rồi mà chưa lần nào chơi đẹp được như vụ này của các người, cầm tiền, vu oan, rồi thong thả tắm nắng ở đây như người không liên quan? Ông nghĩ lừa của tôi 800 vạn dễ thế à?”

“Đoan Mộc Giới Bình, làm người đừng có ăn nói bậy bạ, trên có trời, dưới có đất, giữa có pháp luật, cậu không cho rằng mình có thể làm gì tùy thích ở giữa vùng trời đất này chứ? Làm chuyện bất nghĩa sẽ gặp quả báo đấy.” Vương Tu Nhượng cứng cỏi không ngờ, chỉ mặt mắng.

“Đương nhiên là không, ở Trung Châu ông mới là địa đầu xà mà, có điều Vương lão, tôi thực sự muốn chơi vài vụ như thế, muốn mời ông làm cố vấn.” Đoan Mộc Giới Bình chẳng giận.

“Tôi nhắc cho cậu biết thân phận của cậu, nếu cảnh sát biết cậu ở Trung Châu, không một vạn cũng có tám nghìn người truy đuổi cậu đấy.” Vương Tu Nhượng nhẹ nhàng uy hiếp.

Thế nhưng Đoan Mộc Giới Bình lại coi đó mà một vinh hạnh: “Ông là người duy nhất biết thân phận lại biết tôi ở Trung Châu đấy, còn tôi, muốn nhờ ông vài việc, không biết Vương lão có nể mặt không?”

Nói rồi búng tay đánh tách, hai chiếc xe lái tới, hai chiếc Audi, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong sáu người, đều là thanh nhiên trai tráng, tóc húi cua, mặc vest tây, ánh mắt bất thiện.

Vương Tu Nhượng không ngờ đối phương lại trực tiếp như thế, Đoan Mộc Giới Bình không ép, chỉ nói: “ Tôi đã tìm tới ông, chẳng sợ ông không nghe, ông có đứa con gái sống ở khu Kim Hà, còn đứa cháu gái 11 tuổi, học ở tiểu học Hồng Tinh đúng không? Sao hả Vương lão, chuyện của thế hệ chúng ta, chúng ta giải quyết, đừng để liên lụy người nhà.”

Cạch một cái, ấm nước rơi xuống, Vương Tu Nhượng như bị người ta nắm lấy chỗ hiểm, cả người run lên: “Đoan Mộc Giới Bình, mày, mày là thằng súc sinh vô sỉ, quả nhiên năm xưa Cố đại ca nhìn thấu con người mày.”

“Chúng ta là người cùng nghề, nếu đọ vô sỉ thì ngang ngửa nhau thôi, tôi cho ông 10 giây để tự lên xe.” Đoan Mộc Giới Bình giọng lạnh tanh, xoay người đi trước: “Ông già, ông biết mục tiêu của tôi không phải là ông, có điều nếu ông không biết điều thì đừng trách tôi nặng tay... Sáu người ngồi trên xe là tôi dùng giá cao mời được, tôi niệm tình cũ chứ họ không đâu.”

Vương Tu Nhượng đứng ngây ra đó, cuối cùng không còn cách nào khác, cất bước lên xe dù biết lần này mình đi là thập tử nhất sinh ….