← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 204 Che che đậy đậy, khó thấy nông sâu. (3)

Cùng lúc đó ở khu Kim Hà, sảnh doanh nghiệp Nh Công thương, Soái Lãng từ trong đại sảnh đi ra, theo sau có hai cảnh sát, trong đó một người xách túi màu nâu nhạt, vừa lấy ra từ két bảo hiểm của ngân hàng. Ba người đi tới xe, chính ủy Đồng mời Soái Lãng lên, đặt đồ xuống, còi cảnh sát hú vang phóng đi.

Không lâu sau một chiếc SUV đi vào tòa nhà tổ chuyên án, Thẩm Tử Ngang và Trịnh Quan Quần đang đợi, chính ủy Đồng rất thận trọng xách túi chứa chứng cứ trọng yếu đi vào trong, tựa hồ dừng lại ở đây một chút không thích hợp. Soái Lãng đi tới tầng ba, vào bộ chỉ huy một cái, Thẩm Tử Ngang xua tay cho mấy kỹ thuật viên, điều tra viên ra ngoài, bao gồm Lý Lỵ Lam, Phương Hủy Đình đều thành người không liên quan.

Ra cửa, Lý Lỵ Lam kéo tay Phương Hủy Đình hỏi: “Tiểu Phương, ai mà ghê gớm thế?”

“Một nhân chứng.” Phương Hủy Đình đáp qua loa rồi xuống lầu, vừa vặn gặp Tục Binh và Hình Ái Quốc vội vàng chạy lên.

Lý Lỵ Lam lẩm bẩm: “Làm cái gì mà thần thần bí bí, đâu nghe nói có tiến triển gì chứ?”

“Tiến triển lớn sẽ có ngay thôi.” Phương Hủy Đình còn thần bí hơn cả hai người kia.

Có à, tất nhiên là có rồi.

Túi vật chứng vừa mới lấy về mở ra, tiền, toàn là tiền, 50 vạn, khoản tiền không nhiều không ít, cũng đủ người ta phải nhìn Soái Lãng với ánh mắt khác.

“Ngày 21, tức là ba ngày trước, chừng 8 giờ, ở ngân hàng chúng ta vừa tới, nghi phạm tên Tiểu Ngọc nhận được điện thoại của Từ Phượng Phi, bảo cô ấy đưa tiền tới cho người làm việc ở Trung Châu...”

“Tiểu Ngọc lấy tiền xong quay về tòa nhà Bưu điện, không ngờ ở đó gặp được người truy sát mình, chính là Lương Căn Bang, nên cô ấy đành bỏ chạy, chạy tới khu phong cảnh Hoàng Hà tìm tôi. Trước đó người tôi vô tình làm quen rồi cứu mạng ở quán ăn Tây chính là cô ấy, sau đó gặp lại ở buổi đấu giá, tôi không biết cô ấy là người của Từ Phượng Phi.”

“Sau khi xảy ra chuyện ở Trung Châu, cô ấy chạy tới Trung Sơn, tìm một công việc ở hộp đêm, không ngờ gặp được Từ Phượng Phi, cô ấy cũng không biết đó là người trực tiếp chỉ huy Lương Căn Bang.” Soái Lãng rất nghiêm túc nói, mặt không có chút biểu cảm nào.

Phòng hội nghị im phăng phắc, thư ký cơ yếu chuyên tâm ghi chép, thi thoảng hỏi kỹ thời gian địa điểm, đây là chứng cứ trực tiếp chỉ vào Từ Phượng Phi, Hành Song Thành không ngừng chỉ huy cấp dưới từ quãng thời gian và địa điểm khôi phục hình ảnh giảm sát. Soái Lãng chưa nói hết thì bọn họ đã tìm thấy rồi, ai nấy kích thích như uống thuốc kích thích vậy...

Nhưng Thẩm Tử Ngang, Trịnh Quan Quần, Tục Binh, Hình Ái Quốc, chính ủy Đồng không tỏ ra ngạc nhiên lắm... Không phải không ngạc nhiên mà là giả bộ, Soái Lãng biết thừa, thế nào cũng có một đống câu hỏi đang đợi mình.

Quả nhiên Tục Binh chất vấn: “Cô ta vất vả lừa được tiền, vì sao để cậu hưởng lợi?”

“Không phải để tôi hưởng lợi, mà là cô ấy tin tôi, muốn thông qua tôi tố cáo, cô ấy là một nữ nhân, bị suy sát suốt ngày sợ lắm chứ. Cô ấy ở cùng với Từ Phượng Phi một thời gian, nắm được ít chứng cứ lừa đảo của Thụy Dục.” Soái Lãng và Tang Nhã đã chuẩn bị những thứ này từ sớm, cơ hội thích hợp hoặc cùng đường mới tung ra.

“Chứng cứ đâu?”

- Trong ngăn kéo của túi, có một cái thẻ nhớ, tôi không hiểu, khả năng là ghi chép chuyển khoản, toàn là số với số.

Chưa đợi Soái Lãng nói hết Đồng Huy đã lộn cái túi, quả nhiên tìm thấy chiếc thẻ SD cất trong cái túi zip, vừa mới lấy ra, Hành Song Thành đã chạy tới, hắn như vớ được vàng cầm chạy đi. Đồng Huy ngạc nhiên: “Ý cậu muốn nói là Tiểu Ngọc muốn đầu thú, vì sao không trực tiếp đi đầu thú mà phải thông qua cậu?”

“Chuyện này...” Soái Lãng đối diện với đám cảnh sát nhìn chằm chằm như hổ đói, cẩn thận nói: “Các vị lão đại, đừng trách tôi nói lời khó nghe nhé, giờ chữ tín của cảnh sát thấp lắm, chẳng may có bề gì, ví dụ đưa nhầm một cảnh sát bẩn, tiền bị lấy, đồ bị cướp, sau đó người ta trói gô lại nhấc điện thoại lên gọi cho Lương Căn Bang thì cô ấy làm sao?”

Á à, Tục Binh trừng mắt lên, nghe câu này chướng tai thế cơ chứ, Soái Lãng chẳng thiện cảm gì với hắn chỉ mặt nói ngay: “Đội trưởng Tục, anh xem thái độ của anh đi, ai dám đi đầu thú với anh, đừng nói nghi phạm, người thường nhìn anh còn ngán.... Lấy tôi ra làm ví dụ đi, lần trước tôi đi tố cáo, bị anh chùm bao tải lên đầu mang đi làm mồi nhử.”

“Cho nên mới nói nếu không phải là chuyện liên quan tới sống chết, ai muốn dính tới cảnh sát, đừng nhìn tôi như thế, tôi nói sai à? Những lời này có ghi lại không? Ra đường anh tóm bừa một người mà hỏi, 10 người mà có 9 người nói tôi đúng là vì người thứ 10 các anh hỏi là cảnh sát.”

Tục Binh bị nói gằm mặt xuống không ý kiến được nữa.

Cộc cộc cộc, Lão Trịnh gõ bàn cắt ngang lời Soái Lãng, nhưng Soái Lãng im rồi, ông ta lại không biết nói gì, chỉ chỉ tay y vài cái rồi thôi.

Hình Ái Quốc thấy Tục Binh mặt sắp cắm xuống đất, lên tiếng: “Soái Lãng, đừng lợi dụng thời cơ chỉ gà mắng chó, vậy tôi hỏi cậu, từ 21 tới giờ là 3 ngày, tình huống trọng yếu như thế sao không phản ánh kịp thời, hơn nữa Tiểu Ngọc đâu, cô ấy là nghi phạm trọng yếu.”

“Vì sao phải mất tới 3 ngày à, những 50 vạn đấy, tôi nghĩ chắc anh hiểu chứ, tôi phải đấu tranh tâm lý kịch liệt đấy.” Soái Lãng lần nữa chỉ gà mắng chó: “Tôi thừa nhận, tôi có ý đồ bất chính, muốn chiếm đoạt số tiền này, nhưng nghĩ lại không dám.... hơn nữa không phải ba ngày, mà là hai, hôm qua tôi vừa đi gặp đội trưởng Tục đã bị người ta đem đi làm mồi, tôi còn dám nói ra à, có khi bị ném xuống sông phi tang luôn.”

“Được rồi, được rồi, đừng rườm rà nữa … thế người đâu?”

“Đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Cô ấy không nói với tôi.”

“Sao có thể không nói với cậu?” Hình Ái Quốc không tin.

“Vậy sao anh biết cô ấy nói với tôi rồi?” Soái Lãng phản bác.

Hình Ái Quốc không hỏi nữa, có hơi nổi nóng, Soái Lãng thì thẩm nhủ trong lòng, cái bọn chỉ biết ỷ đông hiếp ít, việc của mình không làm tốt liền trút giận lên đầu người khác.