Q2 - Chương: 205 Không tìm tự thấy, tự làm tự chịu. (1)
Một bên liên tục chất vấn, truy hỏi tung tích "Tiểu Ngọc", một bên thì miệng kín như bưng, Trịnh Quan Quần ngồi quan sát hồi lâu, song ông cũng không chắc Soái Lãng có phải chỉ biết tới đó không, nhưng nhìn nhìn 50 vạn trên bàn, ông thấy có thể tin, tiền giao ra rồi, chẳng lẽ lại còn đi bảo vệ người khác bất chấp an nguy của mình?
Mỗi người theo đuổi tâm tư riêng, trong lúc này Hành Song Thành đã gửi thông tin thu hoạch được vào di động của mỗi người, gồm diện mạo đặc trưng của nghi phạm, CMT dùng là do thành phố Trung Sơn cấp; chuyện rút tiền rồi đi đưa tiền, gặp chuyện ở tòa nhà Bưu điện đều được nghiệm chứng... Mọi người vừa xem di động vừa nhìn Soái Lãng, trách y không đem tin tức trọng yếu này nói ra sớm, không ai hỏi câu này nữa, hỏi chỉ khiến y có cơ hội nói cạnh nói khóe tiếp.
Nói cho cùng người ta chẳng sai, ai bảo quan hệ hai bên ác liệt như thế. Tục Binh là hối hận nhất, vốn dĩ sau vụ án lừa đảo qua điện thoại lần trước quan hệ hai bên khá tốt đẹp, ít nhất cũng có thể nói có giao tình, nhưng mà khi đó vẫn coi thường y là tên lưu manh mánh lới, mỗi lần xảy ra chuyện đều không khách khí gì, làm mọi chuyện tệ dần.
Trịnh Quan Quần thấy không ai nói gì cả, ông già sắp nghỉ hưu thở dài lại phải đứng ra: “Soái Lãng, chúng tôi vô cùng tán thưởng và hoan nghênh thái độ hợp tác của cậu, về cô gái tên Tiểu Ngọc đó, cậu hiểu bao nhiêu?”
“Tôi mới gặp hai ba lần, chú nói tôi hiểu được bao nhiêu.” Soái Lãng trả lời một câu không xác định, nhưng nghĩ tới Tang Nhã lòng lại phơi phới, mỗi một vị trí trên người cô ấy, tôi đều biết rõ.
Đây là một phần kế hoạch mà y và Tang Nhã đã thảo luận với nhau, dù tương lai có gì bất trắc cũng sẽ giảm được phần nào hình phạt, nói thế nào cũng có công tố giác tội phạm. Còn lợi ích khác, khai ra rồi sẽ không bị cảnh sát coi là hiềm nghi trọng đại nữa, như vậy dễ thở hơn.
“Như vậy không được, chỉ tố cáo mà không tự thú không hiệu quả giảm bớt tội trạng đâu... Đương nhiên nếu cô ấy đứng ra, bất kể là trước kia cô ấy phạm tội gì, mọi người ngồi đây sẽ ký tên khẳng định cô ấy tích cực tố cáo, có lợi lớn trong tương lai.” Trịnh Quan Quần dẫn dắt, những người khác thầm gật đầu tán thưởng, mục đích giống nhau, nhưng đổi cách nói, quả nhiên đỡ ngứa tai hơn hẳn.
Dè đâu Soái Lãng vẫn khó chịu: “Không thể nào, cô ấy có thái độ nhận thức tội lỗi tốt như vậy, các vị không chút thừa nhận? Quá thương tâm, sớm biết như vậy tôi chẳng nói ra, nói gần như không nói, ngồi vài năm thì ngồi vài năm, đi làm kiếm nổi 50 vạn không?”
“Này, thái độ của cậu kiểu gì thế? Che giấu hành vi phạm tội của người khác cũng là phạm pháp.” Hình Ái Quốc lại không nhịn được.
“Gì, anh nói gì, tôi che giấu cái gì, tôi đã nói ra rồi, anh đối xử với người tố giác thế có phạm pháp không?” Soái Lãng lớn tiếng mắng: “Tôi tích cực tố giác, nhưng từ nãy tới giờ các anh nói được câu nào tử tế chưa, đã khen ngợi khích lệ gì chưa? Hay toàn trách móc? Thái độ không tốt lại còn muốn người ta phải hợp tác với mình, cái gì hay các anh cũng chiếm hết rồi.”
Hình Ái Quốc nghẹn luôn, không nói nổi nữa.
Đúng lúc không khí bế tắc, Hành Song Thành báo tin mừng bất ngờ, người giao tiền cho Tiểu Ngọc, nghi phạm Trung Sơn vẫn ở Trung Châu.
Tin tức này khiến Thẩm Tử Ngang kích động dẫn ba người Đồng Huy đi ngay, tất nhiên là bắt.
Đi hết rồi, chỉ còn lại Soái Lãng và Trịnh Quan Quần, Soái Lãng mới nói: “Chú Trịnh, chú nói thật đi, cảnh sát muốn làm gì với tôi đây?”
“Xét thái độ thi thoảng lại khai một ít của cậu, chuyện của cậu thong thả mà đợi đi. Lát nữa sẽ đưa cậu về nhà khách Lục Thành nghỉ ngơi, tôi nói trước, cậu mà còn đánh người sẽ giam vào trại luôn đấy.” Lão Trịnh dọa một câu, đồng thời không vui nói: “Nếu cậu còn gì chưa nói thì ngàn vạn lần đừng che giấu... Giờ tôi chẳng biết phải làm sao với cậu.”
“Hết rồi, không còn nữa, tuyệt đối không còn nữa, tôi mang một tấm lòng son hướng về huy chương cảnh sát, tôi hận không thể mặc lên người cảnh phục, bắt vài tên vương bát đản.” Soái Lãng đặt tay lên ngực nói.
“Thôi thôi, chữ tín của cảnh sát đã không hay rồi, cậu đừng tới bôi nhọ nữa...” Lão Trịnh dở khóc dở cười, rút điện thoại gọi người, không lâu sau ai ngờ Phương Hủy Định đi vào, Lão Trịnh chỉ Soái Lãng: “Đưa cậu ta về.”
Ê ê, ý gì đấy, Soái Lãng nhìn Trịnh Quan Quần, ông ta làm bộ ngồi ngay ngắn không nói gì hết, đành theo Phương Hủy Đình xuống lầu, lên xe quả nhiên chỉ có hai người. Soái Lãng lén lút nhìn Phương Hủy Đình: “Ê, bây giờ tôi là cái gì nhỉ?”
“Tôi không tên là Ê, tôi cũng không biết anh là cái gì.” Phương Hủy Đình lườm một phát.
“À, đúng rồi, cảnh sát Phương, bây giờ tôi bị tạm giữ hay là bị giam lỏng nhỉ? Tới giờ tôi còn chưa nhận được giấy triệu tập.”
“Anh muốn cái đó thì dễ thôi, tôi đi làm cho anh một tờ giấy là được, hay tôi in sẵn một tập, cứ sáng sớm đưa cho anh một tờ?”
“Tôi chỉ hỏi một câu thôi, có cần mỉa mai thế không?” Soái Lãng không vui, không thèm nói nữa.
Xe khởi động rời khỏi cổng đại viện, lúc này Phương Hủy Đình mới hừ một tiếng: “Anh chột dạ chứ gì?”
“Nói thừa, không chột dạ mà được à?”
“Anh còn sợ hãi nữa.”
“Nói thừa, cô không sợ thì chúng ta đổi vị trí xem.” Soái Lãng trả treo.
“Ha ha ha...” Phương Hủy Đình cười như hoa nở, nhưng nở chưa bao lâu đã tắt, quay sáng rít một câu: “Đáng đời.”
Một câu "đáng đời" khiến Soái Lãng chẳng hiểu ra làm sao, mình chọc gì vào cô nàng này chứ, hay là tới tháng, cơ mà đây là tín hiệu tốt, chứ nếu người ta đồng tình an ủi mà là nguy: “ Căn cứ vào biểu hiện của cô, tôi thấy vấn đề không lớn... À phải, cảnh sát Phương, tôi có tình huống phải nói với cô.”
“Tình huống gì, liên quan tới vụ án thì đi mà nói với tổ chuyên án.” Phương Hủy Đình lạnh lùng nói.
“Không phải vụ án là là chuyện tình cảm.” Soái Lãng nhỏ giọng nói: “Trải qua chuyện cô tới tìm tôi ở khu phong cảnh, tôi phát hiện, hai ta có cơ sở tình cảm.”
Người này mặt thật dày, Phương Hủy Đình hơi đỏ mặt: “Có à, tôi chỉ muốn cứu vãn người sa cơ lỡ bước.”
“Đó gọi là trái dấu hút nhau đấy, chưa nghe câu cảnh phỉ một nhà à, giờ tôi ngày càng thấy chúng ta giống người một nhà.” Soái Lãng nói mà mặt chẳng đỏ lên tí nào.
Phương Hủy Đình tức mình trừng mắt với Soái Lãng, không ngờ chạm phải ánh mắt lấm lét nhìn mình của Soái Lãng, bốn mắt chạm nhau, mỗi bên như bị lửa đốt, quay đi rất nhanh... Từ đó trên xe không ai nói gì thêm nữa.