Q2 - Chương: 206 Không tìm tự thấy, tự làm tự chịu. (2)
“Chúng tôi đội hình cảnh thuộc cục công an thành phố, muốn tra xem người này có phải từng ở chỗ các cô không?” Ba cảnh sát vội vàng chạy tới khách sạn Hoàn Á, đưa ảnh chụp CMT cho phục vụ viên.
Phục vụ viên không dám chậm trễ, nhận lấy CMT nhập vào máy kiểm tra.
Manh mối mới tìm được là đây, đây là một nam tử, ngày 21 ở đại sảnh doanh nghiệp của Nh Công thương đã giao tiền cho Tiểu Ngọc. Theo phản ánh của cục công an Trung Sơn, người này từng làm việc ở Thụy Dục, có bằng luật sư. Đây cũng là người tới phân cục công an Huệ Dân báo án bị lừa 800 vạn, tin mừng hơn nữa, người này luôn ở Trung Châu, bên kỹ thuật chỉ tốn nửa tiếng tra ra.
“Có ạ.” Phục vụ viên trả lời một tin phấn chấn, sau đó hất nước lạnh: “Nhưng vừa trả phòng rồi.”
“Khi nào?” Cảnh sát hỏi.
“Nửa tiếng trước.”
Ba cảnh sát không thừa lời nữa, một đi kiểm tra camera giám sát, một hỏi phòng thuê, một người khác đi ra ngoài, mở bộ đàm báo cáo: “Đội trưởng Tục, vừa đi nửa tiếng trước!”
“Thời gian chuẩn xác là 9 giờ 08 phút, chúng tôi vừa phong tỏa phòng, đang lấy vân tay.” Tục Binh báo cáo về bộ chỉ huy.
Hành Song Thanh nhận tin, chỉ huy cấp dưới tra ngược lại camera.
“Mục tiêu lên taxi biển AU054, đi về phía đường Lĩnh Hải...”
“Tổ trưởng Hành, đã liên hệ với tài xế taxi, mục tiêu xuống xe ở đầu đường Trịnh Thượng....”
“Hắn tiếp tục bắt taxi, biển số xe là...”
“Mục tiêu quay lại đường Trung Nguyên...”
Mục tiêu đột ngột xuất hiện này có vẻ là tay lọc lõi, liên tục đổi ba chiếc taxi, hơn nữa là chuyện nửa tiếng rồi, hiện giờ ở đâu, giữa biển người mênh mông khó mà biết.
“Tổ trưởng Hành, tín hiệu di động của mục tiêu đã xuất hiện, ở một dải cao tốc... Đang gọi điện.” Lại một tin tức mới xuất hiện, kỹ thuật viên báo cáo.
“Khóa chặt, cách mục tiêu gần nhất là tổ nào?”
“Tổ ba của chủ nhiệm Hình.”
“Gửi vị trí cho họ.” Hành Song Thành chỉ huy, ở nơi này hắn có quyền uy tuyệt đối.
Thông tin về mục tiêu là: Lâm Ngọc Phong, 32 tuổi; đơn vị công tác: Văn phòng luật sư Hằng Chân, tp Trung Sơn.
“Hay rồi, luật sư đi giúp kẻ lừa đảo.” Hành Song Thành không biết nói gì hơn, hôm qua thì bắt đồng nghiệp, hôm nay thì truy đuổi luật sư.
“Thế nào rồi, truy tung được chưa?” Thẩm Tử Ngang và Trịnh quan Quân đồng loạt đi vào.
“Vừa mới đi, chưa tới nửa tiếng, nhưng lạ là hắn đánh một vòng lớn, anh xem, từ khách sạn Hoàn Á tới đường Lũng Hải, lại tới đường Trịnh Thượng, giờ tín hiệu tới đường cao tốc, nơi này có thể dẫn tới sáu đường cao tốc khác nhau, căn bản không thể phong tỏa...” Hành Song Thành chỉ bản đồ tín hiệu, không đoán được mục đích của đối phương.
Không phải là thành viên chính thức của tổ chuyên án, cho dù được mọi người rất tôn kính, đối xử khách khí, nhưng Trịnh Quan Quần ít chủ động phát biểu, yên vị ở vai trò cố vấn nhưng giờ là lúc khẩn yếu, ông ta nhìn chấm đỏ đại biểu quỹ tích hoạt động của mục tiêu trên màn hình đánh giá: “Không giống bỏ trốn.”
“Vâng, em cũng nghĩ thế, hắn không thể nào biết được đã lọt vào tầm mắt chúng ta... Á, hay là đi gặp ai? Hôm qua kho lạnh xảy ra chuyện, bọn chúng hẳn biết Thư Chiến sa lưới, Ngô Kỷ Cương được giải cứu... Vậy tiếp theo đó bọn chúng hẳn là phải đưa nghi phạm trực tiếp đi... Lâm Ngọc Phong hẳn dính líu rồi, nếu không thì hắn với thân phận luật sư, sao phải lén lút như thế. Dù hắn không có vấn đề thì người hắn muốn gặp có vấn đề.” Thẩm Tử Ngang tư duy không chậm, lớn gan suy đoán: “Tổ trưởng Hành, phái ai đi rồi?”
“Tổ ba, chủ nhiệm Hình.”
“Rải hết người ra, không cần biết là cá lớn hay cá nhỏ, cứ bắt được hẵng nói.” Thẩm Tử Ngang dứt khoát ra lệnh.
Lệnh vừa phát ra, ngay lập tức cảnh sát đang ở trên đường, hè phố, trung tâm TM tấp nập, cấp tốc về xe, phóng như bay tới địa điểm tập hợp bất ngờ thông báo kia.
......................................................
Ở trong một cái xe khác, một chiếc SUV biển dân dụng, xe lặng lẽ đi hồi lâu, Soái Lãng trải qua không biết bao sóng gió, lúc này ngập ngừng nhìn Phương Hủy Đình ngồi ngay ngắn, thẳng lưng, mắt hướng về phía trước. Sắp tới nhà khách Lục Thành không nhịn được nữa, Soái Lãng cẩn thận nói: “Cảnh sát Phương, có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?”
“Không.” Phương Hủy Đình trả lời gọn gàng, dứt khoát.
“Này, đừng lạnh lùng như thế chứ, tôi không phải nghi phạm, chẳng lẽ mất tự do rồi?”
“Cho anh một khe hở, anh sẽ xé thủng trời, cho anh chút tự do, không biết anh gây đại họa gì, anh ngoan ngoãn một chút đi, lúc này mẫn cảm lắm.”
“Tôi không yêu cầu gì quá đáng đâu, nhỏ thôi, cho tôi nửa tiếng, chỉ nửa tiếng, không hơn.”
“Anh muốn.... Tới bệnh viện đường sắt?”
Soái Lãng gật đầu, gật đầu rồi lại bất ngờ không hiểu sao Phương Hủy Đình ngay tức khắc đoán ra ý nghĩ của mình, bất ngờ hơn nữa cô không nói một lời xoay vô lăng, đi về phía bệnh viện Đường sắt. Trong lòng Soái Lãng xúc động, nói nhỏ: “Cám ơn.”
Phương Hủy Đình không đáp lại, vẫn cứ ngồi ngay ngắn như thế, nhưng Soái Lãng từ trong đôi mắt như nước kia nhìn ra sự đồng tình, sự quan tâm.
Cô ấy quan tâm tới mình thật à? Cứ nghĩ trong mắt Phương Hủy Đình, mình phải là kẻ thối nát tới hết thuốc chữa rồi, hai người lại ở phía đối lập. Soái Lãng rất nhạy cảm với sự quan tâm của người khác, vì y ít có thứ này, có thể cảm nhận được, sự quan tâm đó là thật, lại khiến y buồn bã, cảm giác mình không xứng với sự quan tâm ấy.
Lát sau tới bệnh viện, Soái Lãng tới siêu thị nhỏ trước cửa bệnh viện, mua một đống đồ, xách túi lên lầu, Phương Hủy Đình nhìn mà thương, anh chàng cha không yêu mẹ chẳng thích này lại đi thăm tên ngốc Ngưu Nhị...