Q2 - Chương: 207 Không tìm tự thấy, tự làm tự chịu. (3)
“Xe số 7, anh ở gần nhất, còn cách 1.7 km theo đường chim bay.”
“Xe số bốn, đi qua lối thôn Chu Câu Tân.”
“Xe số hai, anh có tầm nhìn rộng nhất, nhìn về hướng đông bắc, nguồn tín hiệu phát ra từ đó.”
Phòng kỹ thuật liên tục chỉ huy những chiếc xe cảnh sát từ ba phương hướng tiến về đường cao tốc, Tục Binh ở trong xe số hai nhìn về phía đông bắc thầm chửi một câu, đường cao tốc ba tầng, xe qua xe lại vùn vụt, phía dưới là một cái chợ rau, thế này làm sao tìm nổi mục tiêu.
“Dừng dừng dừng.” Tục Binh kêu lớn, dù gì là người kinh nghiệm thực địa lâu năm, mắt quét một lượt, phát hiện một chiếc xe van đỗ bên đường, có người đứng trước xe tựa hồ nói chuyện gì đó, cầm ống nhòm lên, nhìn rõ mặt một cái lại hét: “Chính là hắn... Nhanh nhanh nhanh!”
Rồ một cái xe chớp mắt tăng tốc, đầu xe suýt bốc lên, chỉ chạy mấy trăm mét lại dừng, cửa xe rầm rập mở ra, ba cảnh sát nhảy qua lan can, chạy về phía nam tử mặc vest, người kia cũng phát hiện ra, co chân chạy ngay.
“Bao vây, ở tầng hai, trên mặt đường, Lão Hình, Lão Hình, đừng hú còi cảnh sát...”
Tục Binh vừa chạy hùng hục vừa gọi qua bộ đàm, đuổi mấy chục mét, mấy chiếc xe cảnh sát rẽ lên tầng hai, đi ngược hướng, phanh xe chắn ngang mặt đường, bảy tám người trong xe xông ra như thú dữ xổ lồng, cùng nhào tới đè nam tử kia xuống người.
“Lão Hình, Lão Hình, xe liên hệ chạy rồi, một chiếc van Xương Hà.”
Một hàng mười hai chiếc xe như cuồng phong kéo về phía chiếc xe van.
4 km, 3km, 2 km.... Xe cảnh sát đồng loạt bật đèn hú còi, lời cảnh báo phát ra, chiếc xe van hơi lảo đảo một chút, sau đó tăng tốc.
Muộn rồi, cảnh sát giao thông đường cao tốc đã chặn lối ra, bốn chiếc xe dàn hàng ngang, chiếc xe van phanh từ xa, vừa quay đầu lại thì mười mấy chiếc xe khác hùng hổ lao tới. Xe bật mở, hai người trong xe chạy thục mạng, băng qua hàng rào... Trong xe cảnh sát một đàn ong ùa ra truy đuổi.
Đoàng!
Súng cảnh cáo vang lên, một tên bỏ chạy hô lên "mẹ ơi" rồi nằm rạp xuống.
Tên còn lại chạy càng nhanh, băng qua ruộng, cỏ hoang, bãi đá, sông nhỏ, chạy không cần biết đường, chạy mấy trăm mét thở không ra hơi, quay đầu một cái suýt sợ vỡ mật, đội ngũ hai mấy người quát tháo đuổi tới.
Chó cùng dứt dậu rồi, tên còn lại rút đồ chơi trên người, chĩa ra sau bắn bừa, sau đó dồn hết sức bình sinh chạy... Dè đâu phát súng kia như chọc vào tổ ong vò vẽ, đằng sau đoàng đoàng đoàng liên hồi, tên còn lại sợ són cứt đái, vứt luôn súng trong tay đi, lăn mình trên mặt đất tránh đạn. Tức thì một loạt tiếng quát lớn nằm im, giơ tay lên, không được động đậy nếu không bắn chết tại chỗ, làm hắn vừa gượng đứng dậy nhũn chân tại chỗ, tức thì bị mấy tấm thân cao lớn bay tới đè xuống đất, bắt sống.
Cạch, va li mở ra, tiền xếp thành từng bó chật ních, mấy tấm CMT, không ngờ có cả hộ chiếu, khỏi cần nói cũng biết là bắt đúng người rồi. Chính ủy Đồng áp giải người về, bắt gặp Tục Binh đang cười như một đứa bé: “ Chính ủy Đồng, anh đoán xem tôi bắt được ai?”
“Trông bộ dạng của cậu thì mò được cá lớn rồi, đừng nói với tôi là Đoan Mộc Giới Bình nhé nhé.” Đồng Huy tâm tình tốt, nói đùa một câu, đi tới trước xem, một người nhỏ thó, quắt queo, nhìn là biết con nghiện, tên còn lại tóc rẽ ngôi, tướng mạo không ra sao, toàn thân cỏ đất khiến ông ta trố mắt: “Hả, Lương Căn Bang?”
Đúng, chính là Lương Căn Bang, lúc này hai mắt vô hồn hoàn toàn khác lúc bỏ trốn, bị áp giải lên xe, Đồng Huy chấn kinh mãi chưa tỉnh, vụ án 19.4 đã qua nửa năm rồi dày công bố trí truy bắt bao lần đều vồ hụt, ai ngờ một lần không chủ đích lại bắt trúng.
“Chính ủy Đồng, lần này anh phải mời khách nhé.” Hình Ái Quốc chạy tới, mặt cũng tưới hơn hớn.
“Đúng đúng, chính ủy Đồng, mau báo về bộ chỉ huy đi, cho đám người đó điên luôn, ha ha ha, nghi phạm truy nã cấp A nhé, lần này không phí công.” Tục Binh nãy giờ chưa khép miệng lại được.
Chính ủy Đồng hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu công tác báo cáo.
“Báo cáo bộ chỉ huy, toàn bộ mục tiêu đã sa lưới, ba người, đã xác nhận, trong đó có nghi phạm bỏ trốn truy nã cấp A Lương Căn Bang... Lặp lại lần nữa...”
Trong bộ chỉ huy, nhiều người đang bận rộn động tác khựng lại, một số ép chặt tai nghe vào tai nghe cho rõ, người cẩn thận xác nhận lại lần nữa, cuối cùng hú hét, quay sang Hành Song Thành, Hành Song Thanh mừng phơi phới, toàn thân như muốn nhảy nhót, nhưng lại làm bộ nghiêm túc: “ Sự thật lần nữa chứng minh, vĩ đại mà ngầu lòi cuối cùng không phải là nghi phạm, mà là policeman chúng ta... Đi, xếp hàng, nghênh đón.”
Nào hò nào reo, nào nhảy cẫng lên như đám điên, sau đó toàn bộ kỹ thuật viên theo Hành Song Thành, không chỉ phòng kỹ thuật bọn họ, ra tới ngoài còn gặp mấy người bộ chỉ huy chạy xuống, tất cả hòa chung một niềm vui, mây đen bao phủ trên đầu tổ chuyên án chớp mắt tan đi hết.
Cùng lúc này Soái Lãng đang cuống cuồng từ trên cầu thang bệnh viện chạy xuống, vừa chạy vừa che đầu, bốp bốp bốp, có thứ gì đó bay vèo vèo qua người rơi xuống đất vỡ nát, hai qua lê một quả táo. Soái Lãng chẳng để ý được nhiều, chỉ biết ôm đầu mà chạy, đằng sau có một bác gái to béo vừa đuổi vừa chửi: “Thằng nhãi ranh, mày còn tới tìm Đại Ngưu nhà ta, xem tao có đánh gãy chân mày không?”
May mà chân Soái Lãng rất nhanh, chạy tới cửa đại sảnh cuối cùng cũng thoát khỏi tay mẹ Đại Ngưu, từ hồi còn nhỏ cái mụ này trẻ con nhà ai cũng dám đánh, bao gồm cả con bà ta. Soái Lãng từ nhỏ đã ớn bà ta rồi, thành bóng ma tâm lý luôn, ai mà ngờ vừa ra khỏi phòng bệnh gặp ngay phải bà ta, thiếu chút nữa không còn mạng.
Chạy liền một mạch lên xe, còn chưa hết sợ, Soái Lãng gấp giọng giục Phương Hủy Đình: “Mau mau, đi mau lên.”
Còn quay đầu nhìn phía sau như có ma đuổi.
Bộ dạng ấy làm Phương Hủy Đình cũng sợ theo: “Sao vậy?”
“Gặp phải mẹ Đại Ngưu, thiếu chút nữa bị bà ta đánh cho một trận, mụ đó hung dữ lắm... ba tuổi tôi đã bị mụ ta đánh rồi … ” Soái Lãng còn chưa hết sợ: “ Đi mau, đi mau, còn đợi gì nữa.”
Xe khởi động, Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng mặt tái đi, nhớn nha nhớn nhác, thi thoảng quay đầu nhìn phía sau không nhịn được cười: “Không thể nào, tôi tưởng anh to gan lắm.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới gan to hay nhỏ, ai bảo tôi đuối lý.” Soái Lãng thở phào dựa người vào lưng ghế.
“Đuối lý gì chứ, anh không phạm pháp cũng không phạm tội, sao đuối lý được?” Phương Hủy Đình cố ý kích thích, Soái Lãng hừ một tiếng quay đầu đi không thèm tiếp chuyện.