Q2 - Chương: 208 Không tìm tự thấy, tự làm tự chịu. (4)
Xe đi được không lâu thì chuông điện thoại reo lên, Phương Hủy Đình vốn vừa lái xe vừa nhận điện thoại, nhưng chưa nghe được mấy câu đã vội tấp ngay vào lề đường, miệng vâng vâng không ngừng.
Soái Lãng nhìn một cái lập tức hoài nghi, hình như xảy ra chuyện lớn rồi. Có điều cúp điện thoại rồi, xe tiếp tục lên đường Phương Hủy Đình lại khôi phục bình tĩnh thản nhiên như trước, làm y ngứa ngày hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Xảy ra chuyện gì cũng là chuyện cảnh sát, đó là thứ anh nên nghe ngóng sao?” Phương Hủy Đình lườm một cái.
“À đúng rồi, tôi quên mất thân phận của mình nhỉ.” Soái Lãng trả lời xong, không thèm để ý, khép mắt lại dưỡng thần.
Phương Hủy Đình mấy lần muốn gợi chuyện, không ngờ Soái Lãng chẳng buồn mở mắt ra nữa, làm cô phải nuốt vào bụng. Tin tức truyền về rồi, điện thoại do Trịnh Quan Quần gọi điện cho cô, tiết lộ Lương Căn Bang đã bị bắt, an bài cô đưa Soái Lãng về nhà khách. Tin tức này với tổ chuyên án mà nói là tin tức tốt, nhưng Phương Hủy Đình biết, với Soái Lãng mà nói thì chưa chắc là tin tức tốt, e là trong thời gian ngắn, y khó đi được rồi …
Nhà khách Lục Thành, khi Phương Hủy Đình lái xe đỗ vào bãi thì đã gần trưa rồi, trên đường một câu không hợp ý, cả hai mặt nặng mày nhẹ với nhau, chẳng thèm nói gì nữa. Phương Hủy Đình xuống xe đóng cửa, đi được vài bước không thấy Soái Lãng đi theo, bệnh nghề nghiệp phát tác, nghiêm mặt quát: “Nhanh lên chút, sao thế? Muốn chuồn à?”
Soái Lãng chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn về cửa đại sảnh cách đó không xa, ở đó có xe tổ chuyên án, chở hai người không mặt cảnh phục không đội mũ, một nam một nữ, nam xuống xe mặt như đưa đám, nữ thì vừa xuống xe vừa khóc, là nữ cảnh sát còn chưa tháo búi tóc công tác, khẳng định là bị đưa từ cương vị công tác tới đây.
Phương Hủy Đình nhìn cảnh này như bị gai chích một cái, là thành viên hạch tâm bộ chỉ huy, cô đương nhiên là biết chuyện gì, đó là cảnh sát có liên quan, toàn bộ bị cách ly ở nơi này.
“Đi mau, có gì mà nhìn? Anh và họ thân phận giống nhau, đều là đối tượng bảo vệ trọng điểm.” Phương Hủy Đình tâm trạng khá khó chịu quát Soái Lãng.
Soái Lãng lúc này mới đi theo, như có gì nghẹn trong họng, khi vào tận thang máy nhỏ giọng nói: “ Này, cảnh sát các cô...”
Hiển nhiên là nói tới hai nam nữ cảnh sát vừa được đưa tới, Phương Hủy Đình không thèm để ý, mắng: “Cảnh sát chúng tôi làm sao?”
“Tôi nói là, với nội bộ hài hòa của cảnh sát mà còn xung đột nội bộ à?” Giọng điệu Soái Lãng rõ ràng rất hả hê.
“Có biết ăn nói không, cái gì mà xung đột nội bộ?”
“Thế cô bảo tôi nói sao, nói thanh trừng nội bộ có phải khó nghe hơn không?”
Phương Hủy Đình trừng mắt lên, thuận theo lời y đáp chiêu: “Rồi, anh nói đúng, nội bộ chúng tôi xung đột đấy, có điều là do anh tố cáo mà ra.”
“À, đây là người bị liên lụy.” Soái Lãng gật gù hiểu ra.
“Nói theo logic của anh là anh đập vỡ bát cơm của họ rồi, có phải sau này họ nên châm lửa đốt cửa hiệu của anh không?” Phương Hủy Đình cũng làm ra cái vẻ cách sông xem lửa cháy, cười trên đau khổ của người khác.
Soái Lãng á khẩu, thấy Phương Hủy Đình đắc ý, hậm hực nói: “ Mẹ nó, thích đốt thì đốt đi, may mà tôi còn chưa mua nhà.”
Tới nơi ở tầng 7, trừ cửa thang máy có người trực ban, ngoài cửa mấy gian phòng cũng có người gác, kiểu kéo ghế ở trước đó ngồi đọc báo. Đối phó với người có thân phận rất dễ dàng, người ta có nhà có cửa có vợ có con ở đó, không thể dễ dàng bỏ trốn, chỉ cần trông không ra ngoài gọi điện thoại là được.
Soái Lãng lần đầu tiên gặp loại chuyện này cho nên rất hứng thú, lại hỏi: “Này, đây có phải là song quy trong truyền thuyết không?”
Thời gian quy định, địa điểm quy định, có vẻ rất giống, song vẫn chưa phải, đây chỉ là biện pháp lâm thời của tổ chuyên án với nhân viên nội bộ, đợi khi nào kiểm sát dùng bước này mới thực sự tính là song quy. Phương Hủy Đình cố tình nói: “ Chứ còn gì nữa, anh oai chưa, không phải công vụ viên mà được hưởng đãi ngộ công vụ viên.”
Anh chàng dốt nát nghe thấy còn mừng vì mình không chọn con đường công vụ viên.
Cảnh sát trực mở cửa, Soái Lãng vào phòng rửa mặt, khi từ gian về sinh ra thấy Phương Hủy Đình bỏ mũ, đang rót cốc nước sôi, ngồi bên trà kỷ gần cửa sổ, nhìn kiểu này không giống chuẩn bị đi. Soái Lãng chẳng có tâm tư tán nhảm, khăn mặt ném qua một bên, dựa lưng vào giường, có vẻ mệt rồi. Thực ra chẳng mệt chút nào, chỉ có chút phiền, giờ Soái Lãng cứ nhìn thấy đồng phục cảnh sát thì ngay cả đồng phục dụ hoặc cũng chẳng nổi lên được.
“Ngồi dậy...” Phương Hủy Đình gọi, Soái Lãng cuộn người trên giường quay đầu đi, ai ngờ hôm nay cô đã có chuẩn bị: “Sao, lại định dùng chiêu cởi quần áo dọa tôi à?”
Một câu làm Soái Lãng hơi xấu hổ, lười nhác ngồi dậy: “Làm cái gì?”
“Hiện giờ là 10 giờ 05, cách cơm trưa còn một quãng thời gian, tổ chuyện án lúc này e rằng đều bận rộn, ở bệnh viện tôi nhận chỉ thị của bộ chỉ huy, cho nên chúng ta có thời gian nói chuyện một chút, sao? Không muốn nói gì với tôi à?”
“Nói gì đây? Chuyện công thì cái gì cần nói, tôi đã nói hết rồi; chuyện tư, hình như càng chẳng có gì để nói.”
“Nhìn thái độ của anh rõ ràng chưa nhận thức được sai lầm của mình.” Phương Hủy Đình nhìn Soái Lãng đầy thâm ý.
Lần này bốn mắt nhìn nhau, rất lâu, nhưng không có cái cảm giác kia nữa, cứ như chưa từng có gì xảy ra giữa hai người, Soái Lãng làu bàu: “Đã tới đây rồi có ý với thức gì nữa, nên bắt thì bắt, nên phán thì phán, ai thèm để ý.”
“Anh, anh... Thái độ kiểu gì thế? Sai là sai, ai hàm oan cho anh không bằng. Tôi coi anh là bạn mới nói chuyện với anh, anh đúng là cái đồ không biết tốt xấu.” Phương Hủy Đình tức mình.
“Thôi, chẳng cãi nhau với cô nữa, muốn cãi nhau đúng sai à, có khả năng đó không? Các cô mặc cảnh phục thì đúng, còn người ta không mặc cảnh phục thì sai? Cô xem lại thái độ của mình đi, lúc nãy cô nhìn đôi nam nữ bị đưa vào đây thế nào, là luyến tiếc thương xót, vì họ phạm tội khi mặc cảnh phục. Nếu là bình thường, thì là ánh mắt căm ghét đúng không? “
Soái Lãng bảo không cãi, rốt cuộc lại càng nói càng hăng: “ Cô biết Tục Binh khi nhìn thấy Lão Thương bị trói gô cổ trên xe hắn rống vào mặt tôi, bảo tôi bắt giữ người trái phép là phạm pháp không? Rồi mười phút sau hắn nhét tôi vào bao tải thì gọi là cái gì? Nội bộ các cô còn tán dương hắn ấy chứ, đúng không? Lý nào các cô chẳng đúng, tôi nói cái quái gì được chứ?!?”