← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 209 Không tìm tự thấy, tự làm tự chịu. (5)

“Chuyện đó...” Phương Hủy Đình không phản bác được gì, nhưng trong lòng tức lắm, thế này khác gì trước mặt hòa thượng chửi lừa trọc, cuối cùng nhịn được, hừ một tiếng rồi thôi, thừa biết tên này cố tình chọc tức mình.

Í? Không có phản ứng gì, Soái Lãng quay đầu nhìn: “Công phu hàm dưỡng tiến bộ đấy.”

“Cố ý chọc giận tôi chứ gì?” Phương Hủy Đình đã nhận ra y cố ý thì tất nhiên chẳng để bụng: “ Soái Lãng, tôi đang lấy làm lạ, anh không nghĩ cho mình sau này à, bất kể vì vấn đề gì, đều thành lý do cho anh làm loạn pháp kỷ sao?”

“Chị hai ơi, cô ăn no sao hiểu lòng người đói.” Soái Lãng chép miệng: “ Cô từ đại học đi ra, được phân phối việc làm, tôi từ đại học đi ra bị ném ra đầu đường; cô vừa vào đơn vị tiền lương tiền thưởng phúc lợi đầy đủ,, nhiều bạn học của tôi tới giờ còn chưa tìm được việc kìa... Tôi biết, trước giờ cô chướng mắt với việc làm của tôi, nhưng hết cách, đại bộ phận là tôi bị ép.”

“Anh lừa gạt người khác mà còn có lý nữa à?”

“Tôi cũng muốn làm người tốt lắm, đầu tiên tôi đưa hàng cho siêu thị, khi đó đầu tắt mặt tối, chẳng kiếm được bao nhiêu, tôi vẫn nỗ lực cho rằng cố gắng là sẽ có kết quả. Kết quả là ông chủ vẫn kiếm đủ cớ trừ tiền cắt thưởng của tôi, hắn có thiếu vài đồng ít ỏi đó không? Không, nhưng hắn vẫn làm, tiền lương ít ỏi còn lại nộp tiền thuê nhà xong chẳng đủ ăn cơm. Tôi đi bán bảo hiểm, tìm được khách hàng lớn, chuẩn bị ký hợp đồng, tên chủ quản lấy lý do tôi quẩy rối khách hàng đuổi tôi đi, cướp thành tích của tôi, tôi tìm ai mà khóc đây? Cô nghĩ tôi không muốn tìm một công việc có thể diện, yên lòng làm việc à? Cô nghĩ tôi không muốn làm người đàng hoàng, để không ai cười được à?... Tôi cũng muốn tìm cái nghề không phải lừa gạt dối trá chứ! Nhưng đâu ra, ngay cả đám hòa thượng ở Phủ Thiên Các chúng tôi còn là giả nữa là... Tôi có gì sai to tát đâu, chẳng qua muốn trong túi có thêm ít tiền, sống yên tâm hơn thôi sao?”

Đoạn đầu còn khiến Phương Hủy Đình đồng tình, ai ngờ bỗng nhiên bẻ cái vèo làm người ta dở khóc dở cười, cái tên này bất kể nói chuyện hay làm việc đều khiến người ta yêu không nổi, ghét không xong như vậy.

Soái Lãng lặng lẽ quan sát, xem ra Phương Hủy Đình không phải là chỉ một mực muốn thuyết giáo, càng không phải là do nhận chỉ thị của tổ chuyên án, xem ra cái nhìn của mình về cô gái này hơi nhầm.

“Nhìn cái gì, nói chuyện thì toàn dùng lý lẽ méo mó, nghĩ mình thông minh, kỳ thực anh hồ đồ hơn bất kỳ ai.” Phương Hủy Đình bất ngờ mắng.

“Tôi hồ đồ thế nào?” Soái Lãng nhìn chằm chằm Phương Hủy Đình, ý đồ muốn từ vẻ mặt của cô nhìn ra manh mối chứng minh phán đoán của mình.

Phương Hủy Đình tựa hờn không phải hờn, tựa giận không giống giận: “Chuyện đả kích người phạm pháp, tôi không bao giờ ngại, nhưng mỗi người đều có lòng riêng, tôi cũng có. Nếu một ngày cha mẹ người thân bạn bè của tôi phạm pháp, nói không chừng tôi vì tình riêng phạm pháp một lần.... Chúng ta đều là nhân vật nhỏ không tự chủ được điều gì, tôi hiểu anh, ích kỷ tự tư tự lợi đặt ở vị trí thứ nhất là đương nhiên, tôi tin trong vụ án này, anh không có vấn đề gì lớn, làm chuyện gì quá ác.”

“Đương nhiên, nếu tôi dính vào chuyện gì lớn thì tôi ôm số tiền kia chuồn lâu rồi, ở đây cho cô nói à?” Soái Lãng đáp tỉnh queo, thấy Phương Hủy Đình uất nghẹn rồi, vội sửa lời: “ Yên tâm, yên tâm, trong lòng tôi tự biết làm gì trong phạm vi tiếp nhận được... Cô nói đúng, chúng ta là nhân vật nhỏ, không thể làm trái dòng chảy lớn, nếu không tan xương nát thịt... À phải chị Phương, chị nói chuyện này làm gì thế? Mở cửa sau cho tôi đi à?”

Làm rõ quan hệ lợi hại trong đó rồi, hai người bất giác không còn xa lạ như trước nữa, có một loại cảm giác băng tan tuyết chảy.

Chỉ có điều chẳng kéo dài lâu, Phương Hủy Đình vừa nhẹ nhõm một chút thì thở dài, khiến Soái Lãng nhạy cảm giật mình, có chuyện rồi.

Quả nhiên Phương Hủy Đình áp giọng xuống: “Anh có thể thông minh một chút, nhưng đừng coi mình quá thông minh, người khác toàn kẻ ngốc.”

“Là sao?” Soái Lãng cũng hỏi thật nhỏ.

“Tối hôm qua tổ chuyên án thảo luận rồi, muốn kín đáo xử lý chuyện của anh, xảy ra vụ nổ súng liên quan tới sai lầm chỉ huy hiện trường, tổ chuyên án muốn bảo vệ đội trưởng Tục, khẳng định sẽ không đưa đống chuyện anh làm ra công khai... Với lại ở kho lạnh bắt được 4 nghi phạm, anh thế nào cũng coi là lập công, sớm muộn cũng thả anh thôi, không làm theo trình tự.” Sắc mặt Phương Hủy Đình chưa bớt nghiêm trọng: “ Nhưng anh thì hay rồi, nộp lên 50 vạn, lại lộ ra một manh mối quan trọng, manh mối này dẫn tới bắt được Lương Căn Bang... Anh thành công đưa mình từ nhân vật nhỏ thành nhân vật lớn, tổ chuyên án dù có thể thả anh cũng không thả. Biết vì sao có cuộc nói chuyện này không, là vì chủ nhiệm Trịnh muốn tôi khuyên anh, phải thức thời, đừng giấu diếm...”

Ặc, Soái Lãng đần mặt, té ra mình vẽ rắn thêm chân rồi, mẹ nó, mình tăng giá trị cho bản thân, tốt quá rồi, vì thi thoảng tiết lộ một ít, mỗi lần đều đem lại thu hoạch, giờ người ta thực sự coi trọng mình thật rồi, muốn nhốt lại nuôi, vắt khô máu mới thả: “Chị Phương, phải làm sao đây?”

“Hừ, làm kẻ xấu thì anh không có gan, làm người tốt thì anh không có phẩm chất, vậy thì làm nhân vật nhỏ đi...đừng coi mình là thứ gì đó ghê gớm là được, như thế sẽ không ai chú ý tới anh nữa.” Phương Hủy Đình bỏ lại một câu ra ngoài ngay, có cảnh cáo, có ám thị.

Soái Lãng choàng tỉnh câu này đúng là quá chuẩn, xúc động gọi với theo: “Hủy Đình, khoan đã.”

“Còn có chuyện gì?” Phương Hủy Đình ra tới cửa rồi, làm vẻ mặt công vụ viên lãnh đạm đáp.

Ai ngờ Soái Lãng nói: “Chúng ta còn có một cuộc hẹn... Khi nào ra tôi mời cô nhé?”

“Hừ, phải xem tâm tình tôi có tốt không, cũng phải xem anh có ra được không đã.” Phương Hủy Đình rất kiêu ngạo bỏ đi.

Cửa mở ra rồi lại đóng vào, nghe tiếng bước chân đi xa dần, Soái Lãng ngẫm lại câu nói cuối cùng của Phương Hủy Đình, rất kiêu ngạo, làm cao, nhưng không ghét bỏ từ chối, quệt tay qua miệng, hạ quyết tâm: Lão tử nhất định phải ra khỏi nơi này, có em gái đang đợi lão tử.

À phải, vừa rồi cô ấy nói cái gì? Lương Căn Bang bị bắt rồi à? Soái Lãng sực nhớ ra tin tức Phương Hủy Đình vừa cung cấp, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây? Soái Lãng đi qua đi lại, tựa hồ nước cờ này của mình không sai, ít nhất có một lời giải thích tốt cho mối quan hệ của mình và nghi phạm "Tiểu Ngọc".