← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 210 Chuyện cũ chưa xong, lo mới đã tới. (1)

“Lương Căn Bang, anh nhất định không trả lời chứ gì, chuyện khác tạm chưa nói, bằng vào vừa rồi rút súng tấn công cảnh sát, biết là tội gì không?” Thẩm vấn viên gây áp lực.

“Ngẩng đầu lên, anh cho rằng chỉ cần không nói là chúng tôi không biết gì về tội anh gây ra à?” Một thẩm vấn viên khác cũng dồn ép, không cần chơi trò cảnh sát tốt cảnh sát xấu nữa rồi, tấn công liên hồi.

Trên màn hình nghi phạm cúi thấp đầu, tinh thần sa sút, tay đeo còng không nhúc nhích, toàn thân cứ như bị hóa cứng rồi, bất kể thẩm vấn viên nói gì cũng không phản ứng.

Thẩm Tử Ngang căng mắt nhìn biến hóa sắc mặt của nghi phạm, có điều nhìn rất lâu mà không thấy gì, về lý luận mà nói, chỉ cần có bất kỳ hoạt động tâm lý nào sẽ phản ánh ra tại hành động mà nét mặt, nhưng nghi phạm lúc này tựa hồ như chết rồi vậy. Chịu thua rồi, toàn bộ kinh nghiệm của mình không hiệu quả, Thẩm Tử Ngang nhìn sang Trịnh Quan Quần hỏi ý kiến.

Lão Trịnh lắc đầu: “ Nhất thời không thẩm vấn ra được đâu, nhưng không sao, điều này càng chứng tỏ rằng trên người hắn gây án nghiêm trọng, biết bị bắt là xong nên lòng đã nguội lạnh nên mới thế... Thẩm vấn hai tên khác đi, cứ hồng mềm mà bóp.”

Hai người khác cũng đang được thẩm vấn rồi, Thẩm Tử Ngang ra hiệu mở giám sát phòng thẩm vấn thứ ba. Thấy ngay trò cười, nghi phạm tên Bao Bì đang khóc lóc chảy nước mũi, người ngồi trên mặt đất, ghế nằm bên cạnh, căn bản không thể nào thẩm vấn bình thường.

Thẩm Tử Ngang thở dài giải thích cho Trịnh Quan Quần: “Hắn lên cơn nghiện rồi, không nói gì cả, cứ lăn lộn trên mặt đất, đoán chừng có thành phần cố tình... Bật phòng thẩm vấn số 5.”

Phòng số 5 đang thẩm vấn luật sư Lâm Ngọc Phong, có điều cũng đang kẹt, tên này chưa qua được giai đoạn thích ứng, người đang run lên bần bật, muốn nói cũng không nói nổi.

“Không thể người đã tới tay rồi mà không làm được gì, tôi có thể căn cứ vào tình huống nghi phạm để định ra phương án thẩm vấn, từ từ đi sâu, song chúng ta lại không có thời gian.” Trịnh Quan Quần quan sát cả ba người xong, chỉ tay phòng số 3: “ Hắn... Thẩm vấn hắn đi.”

“Thầy Trịnh, hay là thầy chỉ điểm họ một chút.” Thẩm Tử Ngang nói nhỏ.

Lão Trịnh gật đầu, Thẩm Tử Ngang ra hiệu cho một cảnh sát dẫn ông ta đi, sau đó lại đánh mắt cho nhân viên kỹ thuật phụ trách ghi hình, tách một cái, tắt ghi hình ở phòng này

Hiện trường, Tục Binh dẫn bác sĩ đi vào phòng thẩm vấn, hai thẩm vấn viên biết điều lui ra, nghi phạm vẫn khóc lóc: “Một hơi thôi, cho tôi hít một hơi tôi... Tôi, tôi sẽ nói hết.”

Tục Binh thấy quen loại nghi phạm này rồi, ngồi xuống chỉ bác sĩ: “Bác sĩ có thể tiêm một mũi cho mày, nhưng mày chỉ là thằng sai vặt thôi, có gì mà nói?”

“Có có có...” Bao Bì vồi lồm cồm bò dậy.

“Có gì, tiền của bọn mày đã bị thu, người đã bị bắt, con tin cũng được cứu ra, mày còn gì nữa mà nói, yên tâm đợi bóc lịch đi, vào đó ấy à, chậc chậc...” Tục Binh cố ý nói.

“Có có có... Còn một con tin nữa trong tay chúng tôi.” Bao Bì cuống lên, vốn hắn không lên cơn nghiện sớm như vậy đâu, nhưng mười mấy liều thuốc bị tịch thu hết rồi, dưới ám thị tâm lý, hắn lên cơm thèm.

“Bốc phét, bằng vào nắm xương tàn của mày còn bắt được ai?”

“Có thật, vẫn đang nhốt dưới hầm, Bang ca đâm hắn một phát, nói không chừng đã chết rồi. Chuyện này làm không hay, người ta đã giao 200 vạn rồi, còn đâm người ta... Thật, không phải tôi làm đâu... Đại ca, cho tôi hít một hơi đi, tôi không chịu nổi nữa.”

Chẳng lẽ là chú của Ngô Kỷ Cương, chúng lấy tiền còn giết người? Chuyện này không tầm thường rồi, Tục Binh trợn mắt rống lên: “Người ở đâu nói mau?”

Bao Bị bị viên đại lực kim cương dọa sợ hết hồn, vội vàng nói ra địa chỉ, Tục Binh mặc xác hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện gọi người tới địa điểm nghi phạm khai báo.

Ngoại ô, Trương Tân Trang, một khu dân cư liền kề kiểu cũ, cửa sắt khó kỹ, Tục Binh sai người phá khóa xích, buộc túi ni lông vào chân đi xuống hầm, mở gian vệ sinh ra.... Bên ống nước trói một người trung niên, miệng dán băng vệ sinh, động mạch cổ bị cắt đứt, máu chảy lênh láng đã đông lại...

“Gọi pháp y đi.” Tục Binh quay đầu sang bên không đành lòng nói.

Tội phạm thăng cấp rồi.

Một tuần sau.

Kênh tin tức kinh tế, ngày 30 tháng chín:"... Ngày hôm qua cơ quan công an nước ta phối hợp cục điều tra quốc gia Phillipines phá một đại án lừa đảo qua điện thoại xuyên quốc gia, trong nước bắt được 148 người, phát 41 tụ điểm, tra ra 120 triệu tiền phi pháp, thu hơn 8000 thẻ ngân hàng, cùng súng, di động, CMT giả.... Trước đó, nhiều tỉnh trong cả nước xảy ra vụ án lừa đảo, kim ngạch lớn, gây ra phản ứng xã hội gay gắt, cơ cấu công an các nơi thành lập tổ chuyên án, trải qua nhiều tháng dày công điều tra, ngày hôm qua đã triển khai hành động trên toàn quốc, từ Vân Nam tới Quảng Đông, Hồ Bắc, Hắc Long Giang, toàn bộ nghi phạm chủ chốt đã sa lưới... “

Trong nhà ăn tổ chuyên án vang lên tiếng vỗ tay vang dội, liên tục bận rộn mười mấy ngày, thành viên tổ chuyên án dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để khao thưởng chính mình. Chưa nói ngoài kia có phản ứng mạnh thế nào chưa nói, khi sở trưởng công an tỉnh đọc lệnh khen thưởng bộ công an, ai nấy cực khổ đều xứng đáng.

Tin tức đưa tin tương đối mơ hồ, tổ chuyên án chủ chốt ở Trung Châu chỉ gộp cùng với nơi khác, tuyến trên trực tiếp của Lương Căn Bang ở Hạ Môn, trụ sở Hạ Môn do Thành Trung Hoa thiết lập, khi Thành Trung Hoa sa lưới, cả đường dây đổ ầm ầm, liên lụy tới sáu tên đầu mục khác, cùng rất nhiều thành viên chủ chốt như cào cào nhảy rào rào ra khỏi bụi cỏ...

Một chuyện ngẫu nhiên đã dẫn tới phản ứng dây chuyền, vụ án lừa đảo qua điện thoại điều tra nửa năm trời thắng lợi toàn tuyến.

Tổ chuyên án nho nhỏ ở Trung Châu thành tiêu điểm chú ý của đồng nghiệp trong cả nước, thậm chí đặc phái viên của bộ công an còn chuyên môn tới nghiên cứu hồ sơ, trực tiếp thẩm vấn nghi phạm. Một tuần qua, biên chế tổ chuyên án tăng lên gấp đôi, lượng xe cộ, trang thiết bị bổ sung cực lớn, may mà trung tâm kiểm trắc này đủ rộng... Giờ nhìn ra sân, thậm chí còn có cả loại xe áp giải mà chỉ ít cơ cấu mới có, còn các loại xe cảnh sát đỗ chật kín.

Hôm nay sở trưởng Lưu chuyên môn tới tổ chuyên án tuyên đọc lệnh khen thưởng, mở cuộc hội nghị ngắn kéo dài mười mấy phút, tham dự còn có không ít phóng viên. Khi từ nhà ăn lớn đi ra còn chuyên môn chụp ảnh xe áp giải để đặc tả, một trung đội đặc cảnh lập tuyến cảnh giới dài 2 km, nghi phạm từ phòng tạm giam của tổ chuyên án đi ra, gây náo loạn nhỏ, mười mấy ống kính chĩa vào hiềm nghi hai mắt vô thần, tay chân bị còng xích, máy ảnh chụp tanh tách, sau đó là dòng xe mười mấy cái kéo đi...