← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 211 Chuyện cũ chưa xong, lo mới đã tới. (2)

“Cuối cùng cũng có thể ăn nói với bên trên, chính ủy Đồng, lần này phải được công bậc mấy nhỉ?” Tục Binh cao lớn đứng trong đội ngũ cực kỳ bắt mắt, xe cuối cùng vừa rồi tổ chuyên án đã hớn hở hỏi.

Hình Ái Quốc cố ý trêu: “Người anh em, đây là công lao tập thể, lại không phải do anh bắt được, kích động cái gì chứ?”

“Nói thừa, vụ án này đột phá được là do chúng ta.” Tục Binh đắc ý không giảm, hôm nay tâm trạng tốt, không ngại bị trêu ghẹo.

“Cậu không biết thật hay giả hồ đồ, chúng ta bắt được mục tiêu rồi à?” Đồng Huy ở bên cạnh không có cái niềm vui đó, hỏi.

Hai người kia đồng loạt im re, đại án oanh động nhất thời này tổ chuyên án bọn họ thuộc loại đi bắt cá vớ được thỏ thôi, ai ngờ Lương Căn Bang không khai thì thôi, khai một cái ra đại án kinh người như thế. Song mục tiêu của bọn họ là Đoan Mộc Giới Bình, rất nhiều tên đầu mục khai ra cái tên "Vương Bình", nhưng tới giờ hắn vẫn như bốc hơi khỏi nhân gian.

“Người này không đơn giản, hắn rất biết tiết chế, cắt bỏ mấy chỗ đầu tư, hoặc là phải dự liệu trước rồi.” Hình Ái Quốc nhắc tới tên này cũng hơi nản lòng.

“Dự liệu trước? Đâu ra?” Tục Binh không phục.

“Vậy thì người đâu, ngày 21 hắn đúng là ở Trung Châu, 24 tín hiệu vệ tinh ở Hong Kong, đợi xác định được ở Hong Kong thì 28 đã tới Singapore, khi chúng ta bắt người liền chẳng thấy ai hết.” Hình Ái Quốc hỏi.

Tục Binh bực bội: “ Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?”

“Đi đi, đi làm việc của các cậu đi.” Chính ủy Đồng xua tay rồi theo Trịnh Quan Quần và Thẩm Tử Ngang lên lầu.

Tục Binh nhìn quanh: “Làm cái gì bây giờ, nghi phạm áp giải đi rồi, còn việc gì của chúng ta nữa đâu?”

“Thì đợi thôi... Giờ thấy đủ là dừng hay mở rộng chiến quả thì các lãnh đạo còn đang thương lượng.” Hình Ái Quốc nhỏ giọng nói, hắn là người thức thời.

Tổ chuyên án Trung Châu này có thể nói là thu hoạch phong phú, rất có thể diện, nhưng nhiệm vụ đầu tiên là dụ bắt Đoan Mộc Giới Bình lại không hoàn thành, rốt cuộc là giải tán hay tiếp tục, hôm nay có khi sẽ quyết định.

Lên lầu cũng không còn mấy ai nữa, đồng nghiệp Trung Sơn, Ninh Hạ, Nội Mông đã đi rồi, đám nghi phạm Lương Căn Bang được sở tỉnh tiếp nhận, cùng bộ điều tra, Thẩm Tử Ngang quay đầu, thấy bên mình chỉ còn hai người nữa thôi.

Hôm nay sở trưởng Lưu và chuyên viên trên bộ không tiếc ngôn từ biểu dương, tâm tình ai này tựa như rất tốt, đi vào văn phòng, Thẩm Tử Ngang đích thân rót trà cho hai người: “ Buổi trưa tôi an bài làm mấy bàn tiệc, mọi người vất vả rồi, chính ủy Đồng, anh chủ trì đại cục nhé, bữa tiệc này tôi không làm tổ trưởng được.”

“Đùa cái gì thế, có chủ nhiệm Trịnh và anh ở đây, tôi nào dám chủ trì.” Đồng Huy khéo léo đùn đẩy.

Đùn qua đẩy lại, Trịnh Quan Quần nói công năng gan của ông không tốt, bị rượu gây hại mấy chục năm, không chịu nổi nữa rồi, Đồng Huy từ chối không được đành phải nhận.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, kỳ thực một tuần qua gần như chẳng có gì để làm, tên Bao Bì kia thẩm vấn hai tiếng là khai sạch, Lâm Ngọc Phong chống cự được mười bốn tiếng, Lương Căn Bang đến khi biết Bao Bì khai chuyện mình giết người ra thì tuyệt vọng chỉ muốn kéo theo thật nhiều người chết cùng, thậm chí nửa đêm đột nhiên nhớ ra cái gì còn đấm cửa đòi khai thêm, tích cực chủ động phát sợ.

Phá vụ án này hoàn toàn là ngẫu nhiên, nhưng với cảnh sát mà nói, kiên trì đeo bám một vụ án cuối cùng phá được là chuyện tất nhiên, bọn họ có thể phạm nhiều sai lầm làm tội phạm trốn thoát, nhưng đám tội phạm không cần biết khôn ngoan bao nhiêu, chỉ cần một lần sai lầm hoặc sơ xảy là chúng xong đời.

Đó chính là cái tất nhiên của tà không thể thắng chính.

Thẩm Tử Ngang nói vài câu thoải mái rồi đi vào chủ đề chính: “Thầy, xem đoán thời gian qua thầy nghĩ chuyện này rồi, giờ chúng ta rốt cuộc là thừa thắng mà lên hay thấy đủ liền dừng?”

“Trước tiên tôi muốn nghe ý kiến của cậu đã, còn cả Tiểu Đồng nữa.” Trịnh Quan Quần cười khà khà, nhưng không chịu nói.

“Chúng tôi ở thực địa, nghe chỉ huy.” Đồng Huy trả lời như vậy kỳ thực ngầm hàm ý rồi, không tích cực hưởng ứng là muốn lui, có khen ngợi ở trên bộ là đủ ăn nói rồi, chứ truy kích tiếp, kết quả là không bắt được có phải là thành tích giảm sút không? Tới tuổi này của hắn, bỏ qua cơ hội thăng chức này thì quá tuổi, hết hi vọng.

“Nếu muốn rút thì dễ lắm, ý sở trưởng Lưu là chúng ta cân nhắc mà làm, xem ra cũng không muốn kéo dài, với lại nếu mục tiêu ở trong nước thì sa lưới là sớm muộn, còn không thì kết cục quá xa vời...”

Thẩm Tử Ngang thuật lại ý kiến của sở trưởng Lưu mới nói: “Nếu bảo lưu tổ chuyên án, tiếp tục đi sâu điều tra phải giải quyết ba vấn đề, thứ nhất, Lâm Ngọc Phong là luật sư do Từ Lệ Nhã thuê, hắn không biết Đoan Mộc Giới Bình, Lương Căn Bang tuy gặp Đoan Mộc Giới Bình một lần, nhưng chỉ biết tên là ông chủ Vương, dựa vào hai manh mối này rất khó ra tay.”

“Thứ hai, Đoan Mộc Giới Bình rốt cuộc còn ở trong nước không khó phán đoán, điện thoại vệ sinh của hắn giờ đã ở Nhật Bản rồi, phạm vi quyền hạn của chúng ta ở Trung Châu thôi, cùng lắm là ở tỉnh, ra tận nước ngoài, chỉ huy truy bắt từ trong nước là không thể. Thứ ba, nếu tra tiếp, tương lai không có kết quả phải kết thúc thế nào cũng là vấn đề.”

Vấn đề được liệt kê ra vô cùng thực tế, bây giờ vô tình có được cái thang để xuống, có xuống hay không, Thẩm Tử Ngang gặp khó.

Trịnh Quan Quần cầm chén trà mân mê: “Tiểu Thẩm, xem ra cậu vẫn chưa thoát ra khỏi giới hạn lĩnh vực của mình, trọng điểm vẫn là suy nghĩ chủ quan của bản thân. Không phải tôi đả kích cậu, với phương thức tư duy này, dù Đoan Mộc Giới Bình còn ở Trung Châu, cậu cũng không bắt được, dù bắt được thì cũng không phải do cậu.”

“Dạ, thầy có ý nghĩ gì sao?” Thẩm Tử Ngang ngạc nhiên.

“Một chút, tôi cảm giác tiến triển của chúng ta bây giờ nói không chừng là cố tình.” Trịnh Quan Quần bất ngờ nói một lời gây sốc.

“Ai cố tình?” Gần như những người còn lại cùng đồng thanh.