← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 212 Chuyện cũ chưa xong, lo mới đã tới. (3)

“Đoan Mộc Giới Bình, tôi nghiên cứu hồ sơ lừa đảo của kẻ này mười mấy năm qua, mơ hồ nắm được lối suy nghĩ của hắn, các cậu nhớ lại đi, vụ án quỹ tàn tật năm 199X, sa lưới là Ngô Thanh Trì, vụ án dừng ở đó. Vụ án lừa đảo hợp đồng năm 200X, sa lưới là tên lừa đảo Trịnh Đạc, ai cũng nghĩ hắn là chủ mưu rồi, tuy trợ lý của Trịnh Đạc biến mất, song không ai để tâm tới cá nhỏ nữa. Vụ án huy động vốn ở Ninh Hạ, nghi phạm chính Lý Cường sa lưới, trốn mất viên kế toán, ai cũng cho chỉ là tôm tép.... Ngô Thanh Trì là bị tố cáo, Trịnh Đạc do vô tình để lộ, Lý Cường do phát hiện vấn đề từ tài khoản... Mọi người không thấy quy luật gì à?” Trịnh Quan Quần liệt kê một loạt vụ án hỏi.

“Những điều đó nói lên kẻ này rất giảo hoạt, ý thức chống điều tra cao, khiến độ khó truy bắt lớn vô hạn.” Chính ủy Đồng phát biểu.

“Không phải như thế.” Trịnh Quan Quần lắc đầu: “ Đây là lối tư duy thông thường mà thôi.”

Thẩm Tử Ngang tái mặt, nói mà không dám tin: “Ý của thầy là khi vụ lừa đảo lớn tới mức nào đó, hắn sẽ lợi dụng chúng ta....”

“Đúng, tôi chỉ có cảm giác vậy thôi, hắn ném ra một đống bầy hầy cho cảnh sát bận rộn, ném một nghi phạm lớn để cảnh sát đủ công trạng, không truy cứu sâu thêm, hắn chủ động rút lui đảm bảo chủ động an toàn hơn là khi bị vỡ lở mới trốn. Trong vụ án này, rất có khả năng hắn lấy hộ chiếu làm mồi nhử Lương Căn Bang ra tay giết Ngô Ẩm Hữu bịt miệng, tới đây sứ mệnh của Lương Căn Bang đã hết, hắn không để kẻ này chạy thoát, nên đẩy vào tay cảnh sát.... Bất kể là bị sa lưới ở Trung Châu, hay là bị bắt khi dùng hộ chiếu giả xuất cảnh, cảnh sát cũng sẽ thu lưới... Mọi người nghĩ đi, tới giờ chúng ta còn chưa biết Đoan Mộc Giới Bình xuất nhập cảnh thế nào, hắn muốn đưa Lương Căn Bang đi, căn bản không cần tới hộ chiếu gì đó...” Trịnh Quan Quần nói ra vài điểm ông nghi vấn.

Giống, đúng là quá giống các vụ án kia, Thẩm Tử Ngang dùng tư duy nghịch hướng suy nghĩ, bắt được nhiều nghi phạm như thế, tra ra nhiều hang ổ như thế, e là cảnh sát các nơi không còn rảnh tay đối phó với Đoan Mộc Giới Bình nữa.

Giống như vừa rồi, bọn họ đang lưỡng lự có nên kết án hay không, kỳ thực phần đông nghiêng về kết án rồi, từ lãnh đạo bên trên như sở trưởng Lưu đến chỉ huy cơ sở như Đồng Huy đều thỏa mãn với chiến quả, vụ án khép lại, Đoan Mộc Giới Bình lại nhởn nhơ lập kế hoạch mới. Nếu hắn đơn giản chỉ trốn thoát trong khi vụ án khác còn dây dưa, chính hắn cũng bị trói chân trói tay.

Tất cả đều là kế hoạch của hắn ư? Nếu đúng là thế thì kẻ này còn đáng sợ hơn bọn họ nhận thức được trước giờ.

Thẩm Tử Ngang nghĩ rồi vẫn không dám xác định, hoặc là hắn không muốn tin lời Trịnh Quan Quần là đúng, ai mà muốn đánh cược tiền đồ vào một vụ án, nhất là người tuổi trẻ tương lai rộng mở như hắn, có thành tích này đã đủ cho hắn leo lên vị trí cao hơn, có nên mạo hiểm chỉ để theo đuổi một tên tội phạm.

Trịnh Quan Quần ném ra một vấn đề nan giải, cũng đã nhìn ra được kết quả trong dự liệu của ông rồi, đó chính là lo được lo mất.

Thẩm Tử Ngang cười khổ: “Thầy, em muốn nghe ý kiến của thầy cơ mà, thầy đừng đưa ra nan đề cho em.”

“Ý kiến của tôi là, đợi vài ngày quan sát, có điều thời gian không thể quá lâu, mấy chục người của tổ chuyên án không thể chết dí ở đây, chúng ta còn nhiều việc khác để làm. Vậy lấy một hai tuần làm hạn, nếu không được thì thu binh, nếu cậu muốn bám chặt mục tiêu, truy đuổi tới cùng là vấn đề khác.” Trịnh Quan Quần đưa kiến nghị theo cách trung hòa.

Ai chẳng muốn chiến quả lớn hơn, nhưng phần thắng quá mong manh so với nguy cơ, Thẩm Tử Ngang hỏi: “Nhưng phải bắt đầu từ đâu ạ, manh mối đã đứt hết rồi, không biết chờ tới ngày tháng năm nào mới có manh mối khác xuất hiện.”

“Cậu quên rồi, manh mối thực sự còn đó, Đoan Mộc Giới Bình đã đi rồi, thành ông chủ lớn ở Singapore, sống an nhàn lại về Trung Châu làm gì, mới đầu là vì Anh Diệu Thiên, nhưng qua lời khai của Lương Căn Bang, tôi nhìn ra hắn đang lập kế hoạch biến thân... Đây là thời khắc quan hệ tới cả đời của hắn, mà trong tay chúng ta còn có một người.” Trịnh Quan Quần nhắc nhở.

“A Soái Lãng, tôi suýt quên thằng nhóc đó, cậu ta ở nhà khách Lục Thanh phải cả tuần rồi.” Đồng Huy vỗ trán, từ sau khi bắt được Lương Căn Bang thì mọi người gần như không ai nhớ tới Soái Lãng nữa.

“Người này, em đâu thấy hắn có giá trị gì, mới đầu em còn nghĩ y liên quan tới tập đoàn lừa đảo này, giờ mới rõ, y chẳng qua là người qua đường không may bị cuốn vào thôi.” Thẩm Tử Ngang còn hơi bực, nếu biết trước thế này hắn chẳng nương tay với Soái Lãng.

“Vậy thì thả kẻ qua đường này đi thôi, thuận tay tặng ân tình, xoa dịu quan hệ hai bên, công bằng mà nói, chuyện chúng ta làm với cậu ta thực sự không ổn. Với lại, nói không chừng là con mồi tốt...” Trịnh Quan Quần thong thả nói, xem ra suy tính đã lâu.

Cân nhắc giữa thả và không thả, không thả thì mình hả giận nhất thời song mất lòng nhiều người, chỉ thiệt không lợi, mà thả đúng như Trịnh Quan Quần nói, gạt cảm xúc cá nhân sang bên, thả Soái Lãng rất có lợi, nếu có tác dụng làm mồi bắt được Đoan Mộc, chẳng phải y thành bàn đạp đưa mình lên cao hơn sao?

Thế nên Thẩm Tử Ngang gật đầu, thả người.

Xe tới nhà khách Lục Thành thì đã 11 giờ hơn, tổ chuyên án ra mệnh lệnh luân phiên nghỉ ngơi, an bài trực ban xong, số còn lại có thể về nhà nghỉ một tới hai ngày. Đối với thành viên tổ chuyên án đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ngay cả Tục Binh và Hình Ái Quốc trên đường đi cũng chỉ tán gẫu về kỳ nghỉ, không ai coi tên kia ra gì nữa.

Phòng 716, cửa mở rộng, trong phòng có tiếng TV sôi động truyền ra, Tục Binh và Hình Ái Quốc vừa tới hành lang đã trố mắt, Soái Lãng nằm trên đống chăn đệm hút thuốc, gạt tàn để trên bụng, chân trần, xem TV... Mà TV chiếu Tom và Jerry, không phải xem giết thời gian đâu, nhìn cái vẻ mặt hứng thú kia rõ ràng xem say sưa lắm, bọn họ vào mà không biết.

Đây là nhân vật khiến một tay giang hồ cộm cán sa lưới, mất không biết bao nhiêu đàn em, khiến cảnh sát bọn họ có lúc điêu đứng đấy.

Đúng là dở khóc dở cười mà!