← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 213 Mưu sự tại nhân, muốn là được thôi. (1)

Cộc! Cộc! Cộc!

Hình Ái Quốc gõ cửa vài cái, vừa đi vào đã trêu: “Chà, cuộc sống không tệ nhỉ?”

“Thằng nhóc, người anh em kia của cậu đã xuất viện rồi, tôi đi thăm một chuyến, khôi phục tốt lắm, lại có thể đánh nhau rồi.” Tục Binh đùa một câu thăm dò.

Soái Lãng phả ra một làn khói, chẳng hề nhúc nhích chỉ liếc mắt sang: “Xem ra ngày tháng ăn cơm công vụ miễn phí của tôi kết thúc rồi.”

“Thông minh đấy... Tôi nói cho cậu biết một tin tức tốt, muốn nghe không?” Hình Ái Quốc còn nhử chưa nói ra.

Soái Lãng khinh bỉ: “Thả tôi chứ gì, viết rõ lên mặt thế kia còn định làm tôi bất ngờ à?”

“Sao cậu biết?”

“Sáng nay thời sự đưa tin rồi, vụ án lừa đảo qua điện thoại xuyên quốc gia bị phá toàn bộ, bao nhiêu nghi phạm sa lưới như vậy, do Lương Căn Bang khai ra chứ gì? Còn tôi thì lập công lớn, đừng nói là chuyện không lớn, chuyện lớn cũng được khoan hồng.”

Xem ra thời gian lâu như vậy chẳng làm quan hệ hai bên hòa hoãn được là bao, thành kiến đã quá sâu, Hình Ái Quốc ngồi xuống giường, thống khoái nói: “Đúng, thả cậu rồi, có điều do tình huống đặc thù của cậu, tổ chuyên án sẽ tiến hành giám thị nơi cư trú.”

“Không vấn đề, thích thì cứ giám thị.” Soái Lãng nhạt nhẽo nói.

“Cậu không được rời Trung Châu.”

“Không thành vấn đề, tôi là dân nhà quê, cả đời chẳng đi đâu xa, rời Trung Châu tôi chẳng biết đi đâu.”

“Hơn nữa còn phải sẵn sàng nghe triệu tập bất kỳ lúc nào.”

“Không vấn đề, cơ mà đừng truyền thì tốt hơn.”

Tục Binh và Hình Ái Quốc cứ nghĩ Soái Lãng bị nhốt ở đây hơn một tuần rồi, thế nào cũng có tâm tình bất mãn chống đối, ai ngờ y chỉ đứng dậy đi giày mặc áo, chuẩn bị đi: “Xem ra cậu mong rời khỏi đây lắm rồi.”

“Nói thừa, không muốn mới là có bệnh, còn bị nhốt thêm nữa thì chuyện làm ăn cũng hỏng, tiền cũng hết, phải làm lại từ đầu, đi đâu mà tìm việc?”

Hình Ái Quốc trả lại đồ của Soái Lãng, di động, ví tiền, đồng hồ, Soái Lãng đút ngay vào túi, kệ hai người kia còn ở đó, cứ vậy bỏ đi, không thèm chào hỏi. Hình Ái Quốc và Tục Binh nhìn nhau, xem ra quan hệ hai bên thực sự không cách nào hòa hoãn được nữa rồi, cấp trên bảo họ tới báo tin mừng là cố ý, nhưng không có hiệu quả.

Soái Lãng đút tay vào túi quần, vừa đi vừa ngáp dài, xuống lầu, rời khỏi sảnh, ra cổng dựa lưng vào tường vẫy cái taxi, vừa lên xe một cái khác hẳn, nói gấp: “Nhanh nhanh, tới khu phong cảnh.”

Bị giam hơn tuần, chẳng biết tin tức gì, tới tận bây giờ mới biết Đại Ngưu đã xuất viện về nhà, tất nhiên phải quan tâm tới chuyện làm ăn đầu tiên.

Chim nhỏ sổ lồng về với thiên nhiên rồi, Soái Lãng cứ để cửa xe mở cho không khí ùa vào, hít sâu hơi khí lạnh xen lẫn mùi khói bụi thành phố, cảm giác như ngửi thấy mùi tự do...

Xe đi rất nhanh, chẳng bao lâu về khu phong cảnh, du khách ồn ào nhốn nháo làm Soái Lãng cảm thấy thân thiết bội phần. Trả tiền taxi, vội vàng chạy xuyên qua quảng trường, nhìn thấy cửa hiệu vẫn mở, lại vui thêm vài phần, chen lấn đám đông tới trước cửa hiệu. Bình Quả đang ba hoa với một nữ du khách nhìn thấy Soái Lãng hú hét lao tới ôm chầm lấy y, Điền Viên cách cửa kính nhìn thấy cũng như chó chui qua quầy, ôm lấy Soái Lãng vác lên, dọa khách trong hiệu sợ chạy quá nửa.

“Mau bỏ xuống, bỏ xuống, khách đi hết rồi kìa...” Soái Lãng cười toe toét đi vào bên trong hiệu, vừa đi vừa hỏi tình hình, tiêu thụ không tệ, hàng tồn cơ bản đã tiêu hóa hết, nhà máy mấy lần tới thúc giục ký hợp đồng cung cấp hàng, thế là Đỗ Ngọc Phân ký thay.

Đương nhiên, cũng nhờ chị Đỗ thi thoảng tới đây an bài công việc nên mọi thứ mới trôi chảy như thế, Soái Lãng nghe mà cảm động, hai người vốn chẳng có tí quan hệ gì, chỉ tình cờ gặp nhau thôi.

Lại hỏi tới Lão Hoàng và La Sách cũng đã quay về, có thành thật không, có giở trò gì không? Điền Viên trả lời, nếu anh không ra, bọn họ nói không chừng lại ngựa quen đường cũ, nhưng anh ra rồi, bọn họ dám không thành thật sao...

Cười đùa một hồi, Soái Lãng gọi một loạt điện thoại, lát sau Lão Bì, Tiểu Bì, Lão Hoàng, La Sách kéo tới, lại ồn ào một hồi, trêu chọc y một hồi, Soái Lãng mặt dày, lại còn bốc phét, chuyện lớn hơn anh đây còn xử lý được xá gì chuyện nhỏ này, cảnh sát muốn bắt anh đây à, còn chưa đủ trình độ đâu.

Đám Lão Bì không biết sự thật, chỉ cho sự cố lần này của Soái Lãng là chuyện do tranh chấp địa bàn làm ăn mà ra thôi, đối phương giống lần trước, sau khi không làm được gì thì dùng tiền dùng quan hệ bắt Soái Lãng.

Soái Lãng ba hoa bốc phét một hồi cố ý nói như thể một mình mình chống lại cảnh sát và đối thủ cạnh tranh liên hợp, kết quả cuối cùng dựa vào trí tuệ giành phần thắng, mấy người kia nghe được cổ vũ lắm lắm, hung hăng tuyên bố lần sau có kẻ nào nhòm ngó nữa đánh cho tởn luôn.

Lão Hoàng chợt nhớ một việc, kéo Soái Lãng sang bên nghiêm túc hỏi: “Mày trúng tuyển vào Cty Đường sắt rồi, có đi không?”

“Cái gì? Tao trúng tuyển á? Bao giờ?” Soái Lãng bị tin này làm hết hồn.

“Hôm kia công bố danh sách, tên mày ở khoảng giữa.” La Thiếu Cương cũng biết chuyện này.

“Tao nói này Lừa Đảo, mày giỏi thật đấy, được những hơn 80 điểm.” Lão Hoàng thán phục.

Nói tới chuyện này ai cũng bất ngờ, nếu như trước kia còn có thể hiểu, nhưng bây giờ nói Soái Lãng bỏ chuyện làm ăn ở đây mà về đi làm thì không sao hiểu nổi rồi.

Mình đỗ thế quái nào được, càng không thể có số điểm đó Soái Lãng đi qua đi lại nói: “Lừa đảo, chuyện tuyển dụng này là một vụ lừa đảo.”

“Mày điên à, cục đường sắt trực tiếp tuyển dụng, tao mà có bằng cấp đã đi rồi.” La Thiếu Cương không tin.

“Đúng thế, đường sắt lão đại chúng ta giàu chảy mỡ rồi mà còn phải lừa ai?” Lão Hoàng không tin.

“Cứt chó ấy, tao sợ tao bị trúng tuyển nên khi làm bài không làm tới một nửa, nửa để trống, phần làm đúng cũng chưa chắc được bao nhiêu, làm gì có chuyện thi được 80 điểm? Tao sống tới chừng này tuổi chưa bao giờ được điểm cao đến thế, huống hồ thi về điện, tao được 18 điểm là nhiều rồi.” Soái Lãng đùng đùng nổi giận vì bị gài bẫy.

Những người khác không nhịn được cười, La Thiếu Cương an ủi: “Đây là chuyện bình thường, phù sa không chảy ruộng ngoài mà, phải chiếu cố con em trong ngành chứ, chắc là cha mày lo liệu rồi.”

“Đúng thế, cha mày hay dở gì cũng là đại đội trưởng cảnh sát đường sắt, cần mẫn bao năm, đem về cho cục đường sắt bao nhiêu vinh dự, chiếu cố chút là bình thường.” Lão Hoàng nói được một nửa thì trở giọng: “Mà Lừa Đảo này, mày đi làm thợ điện, có biết đâu là dây nóng, đâu là dậy nguội không? Mày đừng để sửa không xong còn gây họa, mất điện toàn thành phố là nguy.”

“Đúng thế Soái Lãng, tao không hiểu, tuyển nhiều vị trí như thế, sao mày đi làm thợ điện? Mày lên tàu làm công nhân bảo dưỡng có tốt không, tán được mấy em phục vụ tàu, dù sao làm nghề quái gì thì mày cũng có hiểu đâu?” La Thiếu Cương nhịn cười nói.

Soái Lãng chẳng vui vẻ nổi, chuyện này không nằm trong kế hoạch của y.

Mình mà đi làm thợ điện sao?

Hoang đường!