← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 214 Mưu sự tại nhân, muốn là được thôi. (2)

Làm sao bây giờ? Soái Lãng đang lo sốt vó, không bận tâm tới đám bạn xấu, bảo sao lúc thi xong cha y lại hiền từ thế, còn tưởng cha đổi tính rồi, thông tình đạt lý hiểu con trai rồi. Té ra là sớm có âm mưu quỷ kế, đợi mình nhảy vào, mình thì biết chắc là thi không đỗ cho nên nhảy hố cái vèo... Mẹ nó, đến cả trong nhà cũng lừa nhau thế này là sao chứ? Còn cho người ta sống nữa không?

Soái Lãng nhìn đội ngũ của mình, y bị cách ly hơn một tuần, trong ngoài không thể liên lạc, vậy mà không bị làm phản, chứng tỏ cái uy của y đã dựng lên rồi, lại nhìn ra cửa hiệu, khách khứa nườm nượp Điền Viên và Bình Quả bận rộn tiếp khách, ai ngu gì bỏ đấy về kiếm vài đồng rẻ mạt.

Biết thế ở quách nhà khách Lục Thành khỏi ra, không gặp phải chuyện khó xử này.

Di động đổ chuông, Soái Lãng nhìn một cái đã đau răng, cha y không cần y nói cũng biết chuyện rồi, vừa nhận máy, bên kia đã nói: “Trưa về nhà ăn cơm, có chuyện muốn nói với con.”

Chỉ đúng một câu, Soái Lãng chưa kịp nói gì thì bên kia cúp máy rồi, y muốn điên, hai tay ôm đầu kêu một tiếng ngồi xuống đất ăn vạ.

Lão Bì sán tới hỏi: “Sao thế? Điện thoại của ai mà gọi một cái khiến cậu thành ra thế này?”

“Cha tôi, chắc chắn là muốn tôi về làm thợ điện rồi.” Soái Lãng tức không để đâu cho hết.

“Vậy cậu nói rõ với cha cậu là xong, không phải sao?” Lão Bì không hiểu.

“Anh không hiểu, thanh danh của tôi không tốt, nói không kiếm ra tiền ai cũng tin, nói kiếm được tiền, cha tôi bảo tôi lừa đảo bịp bợm.” Soái Lãng lắc đầu, dễ thế còn nói làm gì.

“Cha cậu hiểu cậu thật đấy.”

Lão Bì gật gù tát đồng, cả đám cười hô hố, Soái Lãng nổi cáu bất chấp già trẻ cho một trận đá đít đuổi sạch, sau đó bất đắc dĩ lại phải bắt taxi về nhà.

Tháp tín hiệu chi chít, cột điện cao vút, một màu xám xịt bao phủ khu Thiết Tây, thi thoảng còn có tiếng còi tàu chói tai vang lên, cải cảnh sắc ngột ngạt chẳng bao giờ thay đổi, nó như con quái thú cơ khí thời đại hậu công nghiệp hóa để lại. Cái hoàn cảnh khốn kiếp bao quanh bởi mùi xăng dầu, khói bụi và tiếng ồn so với khu phong cảnh Hoàng Hà, nơi có thể ngắm nhìn đủ các loại mỹ nữ từ khắp nơi trên cả nước, lại có sông có núi, không khí trong lành, thật là khác biệt như trời với đất.

Soái Lãng dựa vào cửa sổ, ở trong căn nhà từng ở mười mấy năm nhìn ra ngoài, trong lòng nổi lên từng lo âu. Vừa mới ăn cơm xong, lúc ăn cơm không khí nhàn nhã vui vẻ, cha không nói gì cả, nhưng mà Soái Lãng thấy ấm áp là thứ vũ khí còn đáng sợ hơn bạo lực, nếu như trước kia cha y đấm cho vài phát thì y đã dễ quyết định hơn rồi, giờ cha làm thế, khiến y khó xử lắm.... Nhưng khó xử thì khó xử, chẳng lẽ lại làm theo ý cha?

Người già trong khu hay than vãn thế này, nếu làm việc trên tàu hỏa thì không bị bệnh xương khớp cũng sa dạ dày, còn người không làm việc trên tàu càng xúi quẩy, cả đời nhìn thấy nhiều nhất không rõ là đường ray hay chân người.

Soái Lãng không muốn làm cái công việc này, y từng làm đủ nghề rồi chưa từng mon men tới đường sắt kiếm việc làm, muốn làm gì toàn thông qua Đại Ngưu.

Trước đã thế huống hồ bây giờ, thu nhập ở khu phong cảnh gấp mấy chục lần chứ chẳng đùa.

Bốp bốp bốp... Có người đấm đùi mình, Soái Lãng sực tỉnh, quay đầu lại cười, là em gái Soái Anh cuộn một tờ giấy đánh y, cái môi giảu lên rất cao, còn chưa kịp hỏi, không ngờ tiểu nha đầu nhảy lên giật lấy điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Không được hút thuốc.”

Ha ha, xuất hiện một người còn lợi hại hơn cả cha rồi, Soái Lãng bị chọc cười, nhìn Soái Anh dập tắt thuốc, ngồi xuống trêu: “Ui ui, môi giảu lên treo được giỏ rồi kìa, đừng giận, anh không hút nữa... Em vẽ gì thế, cho anh xem.”

“Ảnh cả nhà, cô giáo bảo vẽ... “

Em gái y có khuôn mặt giống mẹ như đúc, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng mà trăm lần không nên vạn lần không nên có làn da đen xì xì giống cha với anh nó thế này, thật phí của trời. Nha đầu đen xì khoe khoang mở ra trước mặt Soái Lãng.

Soái Lãng nhìn bức tranh, người thì to, chân như que tăm, bốn cái đầu như bốn quả dưa hấu, làm y thiếu chút nữa phì cười, nhưng nhìn bức tranh 4 người, lòng nhộn nhạo, chỉ tay hỏi: “Em vẽ ai vậy?”

“Đây là cha, đây là mẹ, đây là anh, còn đây là em.” Tiểu Soái Anh giọng trọ trẹ nói.

Soái Lãng cảm động đưa tay ra: “Nào nào, ra anh ôm, Anh Tử thật xinh đẹp, em là mỹ nữ nhỏ nhất mà anh từng ôm đấy.”

Tiểu Soái Anh cười ngoặt ngoẽo đẩy đầu Soái Lãng dụi vào người mình, vùng vẫy một hồi thoát khỏi vòng tay anh trai, sau đó nhõng nhẽo đòi chơi bài. Trò chơi Tiểu Soái Anh biết chỉ là lật bài thôi, tìm thấy hai quân bài giống nhau thu về.

Soái Lãng chẳng biết bao lâu rồi mới chơi trò chơi này, còn nhớ lần gần nhất là khi còn học sơ trung, lên tàu rủ người ta chơi ăn tiền, đương nhiên là chơi bịp bợm rồi, vừa chơi vừa hỏi: “Anh Tử này, em quản anh hút thuốc, thế có quản cha không?”

“Quản chứ, đều do em quản, cha hút thuốc sẽ bị em lấy ngay, sau đó phạt không được chạm vào em nữa.” Tiểu Soái Anh vênh mặt oai phong.

“Lợi hại... Có điều cha cũng lợi hại lắm, Anh Tử, cha từng đánh em chưa?” Soái Lãng hóng hớt, còn biểu diễn lại cảnh ngộ trước kia của mình: “ Như thế này này, ấn em xuống đùi, sau đó cầm thước hoặc dùng tay đánh đen đét vào mông...”

“Chưa.” Em gái không hiểu mắt mở to nhìn anh trai khẳng định: “Cha chưa bao giờ đánh ai.”

“Vậy có mắng không?” Soái Lãng lại hỏi.

“Không, cha chưa bao giờ mắng ai.” Em gái lại lắc đầu, bím tóc nhỏ lúc lắc theo, rất đáng yêu.

Chắc chắn là nói thật, nhưng nói thật lại làm Soái Lãng đau đớn khôn nguôi: “ Anh Tử, em sinh ra đúng thời đại tốt đẹp, so với em, tuổi thơ của anh bi thảm lắm... Cha đánh anh bôm bốp, về quê bà nội đánh bôm bốp, đi học cũng bị giáo viên đánh bôm bốp...”

Em gái chạy tới ôm tay anh, thương anh hỏi: “Anh có đau không?”

“Sao không đau, đau tới nằm trên giường không bò dậy được ấy chứ.” Soái Lãng rùng mình diễn cảm.

“Cha.” Tiểu Soái Anh giọng cao lên không vui: “Sao cha lại đánh anh đau như thế?”

Soái Lãng rùng mình cái nữa quay đầu, không biết cha đứng ở cửa từ khi nào, suýt cười phun ra, em gái thì đanh đá đòi lại công bằng cho anh, bị cha bế lên rồi, cô bé đáo để nắm tai cha chất vấn: “ Cha đánh anh, cha không phải là người cha tốt, mẹ nói anh một mình ở bên ngoài không dám về, có phải vì cha đánh anh nên anh không về không?”