← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 215 Mưu sự tại nhân, muốn là được thôi. (3)

Nghe em gái nói thế, lòng Soái Lãng cảm động, chuyện cũ bỗng nhiên cảm giác thành buồn cười lẫn ấm áp, mọi bóng ma lúc này thực sự mới tan thành mây khói. Cũng có chút xấu hổ, kỳ thực trước kia y mang thái độ thù hận với mẹ kế lẫn ghen tị em gái, không ngờ họ vẫn giữ một vị trí trong nhà cho mình.

Mẹ kế cũng nghe thấy bên phòng này ầm ĩ rồi, vội vàng lau tay tới dỗ em gái, Soái Thế Tài khép cửa lại, có vẻ lúng túng kéo cái ghế ngồi xuống đối diện, không tự nhiên cho lắm: “Con còn hận cha à?”

“Không... Con thuận miệng nói thế thôi, dù sao cũng quen rồi, chuyện qua rồi mà...” Soái Lãng còn an ủi ngược lại: “Cha cũng đừng để trong lòng nữa.”

Ai ngờ Soái Thế Tài mắng: “Con có oán giận, cha cũng không thấy mình làm gì sai... Lúc con bằng tuổi Anh Tử đã biết dùng đá ném vỡ kính nhà người ta. Cha chưa bao giờ hối hận đánh con nhiều, cha hối hận nhất là không nên đưa con đi đại học, phải đưa con vào quân đội rèn luyện vài năm mới đúng.”

Á lão già này, mình hiếm hoi lắm mới tử tế được một lần, Soái Lãng tức vẹo mũi, chút cảm động bay hết sạch: “Cha đưa con đi thử đi, xem xem qua nổi khâu kiểm tra lý lịch không?”

Mẹ kế dở khóc dở cười hai cha con nói chuyện không sao hợp được, khẽ vỗ vai chồng, Soái Thế Tài hừ một tiếng.

Chuyện cũ qua rồi, nhắc tới là dừng thôi, Soái Lãng châm chước câu từ xem phải nói với cha thế nào, cha làm cảnh sát đường sắt mấy chục năm, bị thể chế đồng hóa nghiêm trọng, cứ muốn đem kinh nghiệm của mình khắc lên người thế hệ sau, không cần biết thứ đó có phù hợp không: “Cha, chuyện...”

“Im, nghe cha nói trước đã.”

“Cha nghe con nói đã nào....”

“Cha biết con không muốn làm thợ điện chứ gì?” Soái Thế Tài chặn họng.

“À... Vâng...”

Soái Lãng mừng rỡ, tốt quá, thế là khỏi phải nói rồi, cha biết cả rồi, câu biết con không ai bằng cha rất thích hợp, mỗi lần làm sai chuyện gì về nhà dù tỏ ra thản nhiên ra sao luôn bị cha nắm thóp. Đôi khi thậm chí nghĩ, nếu cảnh sát thiên hạ đều lợi hại như cha thì bọn lừa đảo thảm.

Soái Thế Tài hỏi: “Con có muốn đi không?”

“Con không muốn đi.” Soái Lãng trả lời nhanh gọn dứt khoát, chỉ sợ có chút ngần ngừ nào bị cha tóm lấy làm công tác tư tưởng cách mạng.

Soái Thế Tài hơi thất vọng, chỉ đành phất tay: “Tùy con, dù sao cũng là chỉ tiêu chiếu cố con em trong ngành, vứt thì vứt... Thời gian qua con vào đó, cha nghe ngóng, không ngờ con làm ăn ở khu phong cảnh không tệ.”

“Tàm tạm ạ.”

“Nhưng vụ làm ăn kia có lâu dài không, con cướp được thì cũng có một ngày bị người khác cướp mất.”

Cha mà đã điều tra thì có vài việc có muốn giấu cũng không nổi, Soái Lãng dứt khoát thừa nhận luôn: “Chính vị sợ người khác cướp đi, cho nên con mới giữ càng chặt.”

Cơ mặt Lão Soái co giật, đoán chừng nếu không có con gái ở trong nhà là oánh luôn rồi, nén giận hỏi: “Nói ra xem nào, con giữ thế nào?”

“Khi đó con phát hiện ra khu phong cảnh như một nắm cát rời, mệnh ai nấy kiếm tiền, vì thế rất loạn, con nghĩ, trọng tổ lại lợi ích này sau đó phân phối lại, để mọi người cùng chung lợi ích chứ không phải chỉ tranh đoạt của nhau... Có chắc chắn hay không không phải có kiếm được nhiều tiền hay không, mà ở phân chia lợi ích có tốt không?”

Soái Lãng sau cái lần bị người ta lợi dụng giật dây khiến đám anh em đâm sau lưng ngộ ra rất nhiều về tình nghĩa lẫn lợi ích: “ Con chia đồn công an một phần, ban quản lý một phần, công thương thuế vụ một phần, còn cả cán bộ thôn cũng không ít, riêng khoản này mất 30% lợi nhuận của con rồi. Lại thêm người dưới ăn ăn uống uống, vậy là mất đi nửa lợi nhuận...”

“Nhìn thì có vẻ lợi ích ít đi, nhưng chỗ đứng của con càng vững, dù có việc gì quá đà một chút, bọn họ cũng bao che cho. Hiện giờ hai thị trường đồ uống và thủ công mỹ nghệ ở khu phong cảnh do con lũng đoạn. Con chẳng cần kinh doanh lợi hại thế nào, nhưng nếu có người khác muốn nhảy vào thì phải phá được tầng tầng lợi ích kia, tức là họ phải bỏ ra trên một nửa lợi nhuận mới có thể nhảy vào.”

“Ai có thể chưa kinh doanh, chưa biết lời lỗ sẵn sàng bỏ ra một nửa lợi nhuận như thế? Chi phí quá cao công ty nhỏ chịu không thấu, công ty lớn họ căn bản không cần, bởi thế con thấy chuyện làm ăn này không dễ bị cướp đâu.... Bước tiếp theo con tổ chức được người sẽ dùng cách này, mở rộng chuyện làm ăn tới khu phong cảnh khác...”

Cái bí kíp làm ăn này rất ít được đề cập, mặc dù ai cũng hiểu, nhưng làm được không là bao, bản thân Soái Lãng mỗi tháng bỏ ra nửa lợi nhuận cũng đau như cắt, nhưng không làm thế thì chẳng kiếm được xu nào.

Nói hết rồi, tranh thủ cơ hội này mặt xấu mặt tốt đều nói ra cho nhẹ lòng, chỉ là Soái Lãng không biết cha có tiếp nhận nổi không?

Soái Thế Tài mặt rất nghiêm trọng, nghe con trai nói hết hồi lâu vẫn chưa nói gì, sau đó thở ra như trút được gánh nặng, bỏ dáng vẻ nghiêm túc đi, dần thành hiền từ: “Vậy là con hiểu cuộc sống rồi... Con hơn cha rồi, cha bằng tuổi con chỉ biết cắm đầu vào làm việc.”

Hả? Bất ngờ thế, Soái Lãng chưa bao giờ thấy cha nói lời chán chường như vậy, chả lẽ già rồi tâm thái thay đổi thật rồi, khẳng định là thay đổi rồi, Anh Tử có thể bẹo tai cha, có thể cướp thuốc lá của cha, thay đổi rồi...

“Cha không ngờ con chim sẻ chớp mắt đã có thể bay cao như thế... Có điều Soái Lãng, con nghĩ tới chưa, chuyện làm ăn thế này của con ở thể chế của chúng ta không làm lớn được, đây không phải là thời đại cạnh tranh tự do.”

Soái Thế Tài ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Cha đơn giản cho con một vấn đề, con dựa vào mối quan hệ làm ăn, cha cũng dựa vào quan hệ đặt vấn đề cho con, nếu như thân thích trực hệ của ban quản lý họ thấy con làm ăn tốt như thế, họ muốn nhảy vào làm, con sẽ bị đá ra ngoài, không bị đá đi thì người ta cũng cướp đi phần nào chuyện làm ăn của con, khiến con trái phải đều khó.”

“Cha nói có đúng không? Bây giờ làm ăn người ta đọ quan hệ, đọ tài lực, chứ không đọ bản lĩnh, ở ngoài kia con nói cho cùng vẫn là cái cây không rễ thôi.”