Q.2-Chương 216 Mưu sự tại nhân, muốn là được thôi. (4)
Soái Lãng giơ ngón cái, cho cha một câu trả lời chuẩn xác: “ Cha nói không sai, lần trước con cướp được của Phi Bằng là vì họ sơ xuất, cho rằng thương hiệu của mình mạnh, không coi địa phương ra gì, kết quả là bị con luồn qua sơ hở.”
“Cho nên mới nói, không nghĩ xa ắt có mối lo gần, phàm chuyện gì cũng phải giữ đường lui cho mình.” Soái Thế Tài dẫn dắt.
“Đợi lúc lo âu tới thì con cũng kiếm đủ tiền rồi. Cha, con chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, chẳng muốn làm quá lớn.” Soái Lãng thừa hiểu, nhìn cha thần thần bí bí, khuyên ngược lại: “ Cha muốn con về làm thợ điện chứ gì, cha lại không phải không biết tính của con, cái thứ đó bất cẩn chút có khi gây họa lớn đó cha.”
“Cha lại không biết tính con à? Cha không ép con, cũng không can thiệp, con lựa chọn thế nào cha cũng giơ hai tay tán thành.” Soái Thế Tài nhích ghế tới gần hơn: “ Con coi như thiếu một chút là hiểu cuộc sống này rồi, để hôm nay cha chỉ bảo cho cục đá cứng đầu con,.. Con có biết hàm nghĩa của công tác không? Cha tổng hợp kinh nghiệm công tác mấy chục năm mới có ba loại.”
Soái Lãng im lặng, nếu cha vòng vèo thuyết phục mình, y dứt khoát từ chối, cùng lắm ăn vạ gọi em gái tới.
“Loại thứ nhất, công tác có thể giải thích là, ngồi nhàn nhã có công lao. Loại thứ hai là, bỏ công sức đổi tiền công. Loại thứ ba là, công tác đọc ngược lại là tác công, là say mê với nghề, hiến dâng vô tư, đây là hình thái tối cao.” Soái Thế Tài lần lượt giơ ba ngón tay.
Soái Lãng thở phào, công nhận tổng kết mấy chục năm kinh nghiệm của cha hữu ích lắm, Soái Lãng cẩn thận ghé tới: “Cha, con hiểu rồi, ý cha là con đi điểm danh lĩnh lương không làm việc chứ gì? Con đương nhiên không ngại đâu.”
“Phải xem bản lĩnh của con thế nào, con tự quyết đi, chiều tới phòng nhân lực báo danh, họ sẽ phân phối đơn vị thực tập cho con, lần này xuống đơn vị thực tập có hai mấy người, bất kể con chuẩn bị làm thế nào, cha đều ủng hộ con.” Soái Thế Tài đưa cho con trai một bản tư liệu, xem ra đã chuẩn bị trước.
Soái Lãng xem, trạm biến áp, nhà máy sửa chữa, trạm tín hiệu, hơn 10 đơn vị nhỏ trực thuộc cục đường sắt, vừa xem vừa ngẫm nghĩ, đột nhiên chỉ trạm biến thế Thập Nhất Loan: “Nơi này, con muốn tới đây thực tập, cách Trung Châu chỉ 37 km, cách khu phong cảnh Hoa Viên Khẩu không xa, vừa vặn tới đó làm ăn... Để con đi nghe ngóng xem ai làm trạm trưởng, sau đó xin nghỉ bệnh dài hạn có được không.”
Soái Thế Tài cảm giác vác đá đập chân mình rồi, trăm phương ngàn kế dụ dỗ con trai về biên chế làm việc, ý đồ thong thả uốn nắn, ai dè nó chưa về làm đã tính chuyện xấu, mồ hồi ròng ròng: “ Con à, cục đường sắt không phải do nhà ta mở đâu, không phải muốn đi đâu thì đi, con phải biết thuận theo thời thế, với lại trong đơn vị con có thể lười biếng ăn gian một chút, nhưng đừng quá đáng, đừng để chưa đi làm đã bị khai trừ, thế thì con đừng đi cho xong... Phải rồi, bạn học con ở phòng nhân lực đấy.”
“Ai ạ?”
“Tiết Tiểu Nghệ ấy.”
Soái Lãng tức thì sáng mắt: “Á, con nhớ rồi, là giám khảo hôm đó của bọn con, nếu là cô ấy thì càng dễ rồi, con muốn đi đâu là đi đó.”
“Đừng bốc phét, cô nương nhà người ta không ưa con, con vừa lên cao trung đã quấy nhiễu người ta, người ta không báo thù là may.”
“Cha, nếu cha dám đánh cược với con, đảm bảo cha thua ngay, con đi đây.”
“Này đợi đã..” Soái Lãng nói là làm, đứng lên luôn. Sao cái thằng quỷ này nó làm hay không làm đều khiến người ta lo như thế chứ, Soái Thế Tài ngăn lại: “Lần này con bị tổ chuyên án cách ly, rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng với cha... Nếu không có chuyện gì thì lần sau chú ý, nếu có cha còn ta nghĩ cách...”
Soái Lãng ngẩn ra rất lâu, lần đầu tiên thấy cha thông tình đạt lý như vậy, cân nhắc một hồi ngồi xuống kể ra...
Khi Soái Lãng từ trong nhà đi ra thì đã là 4 giờ hơn, thuốc lá hút hơn nửa bao, trà pha hai ba ấm mới đem được toàn bộ câu chuyện lớn kể rõ ràng cho cha hiểu. Soái Thế Tài thất kinh, đồng thời đem tình huống mình biết nói ra, làm nhận thức của Soái Lãng sâu thêm một tầng, trừ chuyện mình nuốt 500 vạn và bao che cho Tang Nhã không nói, còn lại nói hết, đặc biệt là chuyện liên quan tới ân oán của phái Giang Tướng và Đoan Mộc Giới Bình.
Theo đánh giá của cha y, kẻ lấy tội phạm làm nghề nghiệp thì tính cách sẽ vô cùng cố chấp, nếu như là thứ nhất định phải có, hắn sẽ còn tìm tới con, hơn nữa sẽ không từ thủ đoạn.
Tên này dám bắt cóc dám giết người, Soái Lãng nghe nói vậy cũng sợ, cha y lại nói: Nếu con sợ thì đã thua hắn một bậc rồi, không có cách giải quyết nào là sợ hãi hết, thứ phải tới dù con sợ nó vẫn tới.
Từ chỗ cha Soái Lãng còn thêm nhiều kiến thức về phái Giang Tướng làm y không khỏi lần nữa nổi lên suy nghĩ cha là thành viên phái này. Cha y cũng phân tích rất kỹ tính cách của Đoan Mộc Giới Bình, trước tiên là một người đáng thương, thứ tới vì đáng thương gặp thêm hoàn cảnh tạo thành một người cố chấp cực đoan, cố chấp sẽ gây ra phương thức làm việc có thù ắt báo.
Cha y khẳng định, Đoan Mộc Giới Bình sẽ còn về Trung Châu, bất kể là thù mới hay hận cũ, hắn cũng sẽ về giải quyết. Ít nhân với một kẻ lừa đảo kiêu ngạo mà cố chấp lại bị lừa ở vụ bán đấu giá, hắn sẽ không chấp nhận lĩnh vực sở trường của mình bị chà đạp như thế... Bởi vậy cha y dặn, phải cẩn thận, có chuyện gì báo với ông, ông chỉ có một đứa con trai, không tới mức vì đại nghĩa diệt thân.
Nghĩ tới đó xe bus cũng dừng lại cách cục đường sắt sô 4 không xa, vừa vặn nhìn thấy biểu ngữ trắng chữ đỏ "Kính nghiệp, thực tế, hiệu quả, liêm khiết", khiến Soái Lãng vừa mới xuống xe đã chửi, sao chẳng có cái gì liên quan tới mình thế nhỉ.
Hồi nhỏ y đã được học một câu châm ngôn lưu truyền rộng rãi: Muốn làm giàu, trộm đường sắt.
Soái Lãng đi về phía cổng, điền tên mục đích ở chỗ gác cổng, sau đó tới tòa nhà làm việc màu trắng, lên tầng sáu. Không tới không biết, đơn vị thật kỳ diệu, cứ im phăng phắc, chẳng nhìn thấy mấy người, đúng như cha nói, công tác có n cách thật... Sau đó mới nhớ ra, mai là Quốc Khánh rồi, nói không chừng chuồn sạch rồi.