← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 217 Mưu sự tại nhân, muốn là được thôi. (5)

Tầng 6 phòng 602, biển phòng nhân lực, Soái Lãng nghĩ tới người từng là tình nhân trong mộng của y, không biết có gặp phải không, nếu cô ấy quản lý chuyện này, nói không chừng được toại nguyện.

Soái Lãng nghĩ chuyện theo chiều hướng méo mó gõ cửa đi vào, nhìn thấy một cái mừng rỡ, vừa khéo, chỉ có một mình Tiết Tiểu Nghệ thôi, thế là nụ cười kéo tới tận mang tai, chuyện này coi như xong rồi.

Cô gái kia không cười, dường như không thấy Soái Lãng, vừa làm việc vừa lạnh nhạt hỏi: “Ngày bao nhiêu rồi?”

“30 tháng 9.” Soái Lãng thuận miệng đáp.

“Biết mai là Quốc Khánh mà chiều này mới tới à? Sao không đợi vài ngày nữa mới tới?” Tiết Tiểu Nghệ liếc một cái, Soái Lãng vội đưa giấy tờ tới, còn cười nịnh lấy lòng, ai ngờ người ta vừa thấy chữ viết méo mó của y cằn nhằn: “ Điền giấy tờ thôi mà không điền cho tốt, viết thế này ai mà đọc được?”

“Tôi là thợ điện mà, biết dùng bút thử điện là được rồi, chẳng lẽ còn yêu cầu cả bút máy à?” Soái Lãng tranh thủ lúc Tiết Tiểu Nghệ đối chiếu giấy tờ sán tới háy mắt nói: “Tiểu Nghệ này, em mở cho anh cái cửa sau được không?”

“Muốn chọn chỗ tốt để thực tập à?” Tiết Tiểu Nghệ đầu chẳng thèm ngẩng lên.

“A, chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp, anh vừa mới nghĩ trong đầu mà em đã đoán ra rồi, nể tình cũ của chúng ta, em cũng nên giúp chứ?” Soái Lãng nói không biết ngượng mồm.

“Tâm đầu ý hợp, tình cũ, chúng ta có tình gì?” Tiết Tiểu Nghệ bị kích thích ngẩng ngay đầu lên.

“Thì tình bạn.” Soái Lãng mặt dày mày dạn, nhìn là biết phản tác dụng ngay lập tức, chắc là tại vì mình từng kéo xe đạp, lấy cặp sách, kéo váy, chặn đường cô ấy đây mà, tóm lại là người ta không hề ưa y, không ưa y càng sán tới: “Giúp chút thôi mà chỗ nào cũng được, miễn là đừng tới trạm biến thế Thập Nhất Loan nhé, nơi đó xa tít, cách thành phố mấy chục km, đi về một chuyến không dễ. Nghe nói nơi đó điều kiện khắc khổ, công tác hay không là thứ yếu, ít nhất không thể nào lại đi chịu tội, em nói xem có đúng không?”

“Công tác mà anh còn kén cá chọn canh à? Ai cũng ở thành phố, vậy thì ai đi ngoại ô?” Tiết Tiểu Nghệ lại lườm nguýt.

Cảm giác tâm tính em gái này không đủ kiên định, Soái Lãng tăng thêm vốn liến: “Giúp đi mà Tiểu Nghệ, dù gì năm xưa anh là người ngưỡng mộ em, viết tới mấy bức thư tình.”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra à? Trừ đi những chữ viết sai, số còn lại còn chưa đủ một tờ giấy. Đấy, đến giờ còn chưa tiến bộ.” Tiết Tiểu Nghệ đưa giấy tờ Soái Lãng điền ra.

“Trình độ tuy không cao nhưng không cản trở anh biểu đạt ngưỡng mộ với em ... Phải rồi Tiểu Nghệ, em có đối tượng chưa?”

“Liên quan gì tới anh, đây là chuyện anh nên nghe ngóng à?”

“Quan hệ lớn chứ, em đưa tới chỗ gần một chút, nói không chừng chúng ta có thể nối lại tình xưa, bù đắp nuối tiếc thời học sinh ... Mặc dù bây giờ em không được xinh đẹp thanh thuần như xưa, có điều anh thấy làm anh say mê không thành vấn đề.” Soái Lãng vừa trêu chọc và trêu ghẹo, không thiếu thứ gì.

Tiết Tiểu Nghệ há mồm rất lâu mới thốt lên: “Sao anh có thế còn vô sỉ hơn trước kia thế nhỉ?”

Cô em nề nếp hiền lành này mà nói ra lời như thế là sắp tới mép bờ bùng nổ rồi, Soái Lãng càng nhìn con gái nhà người ta cười tít cả mắt: “Không thể nào, anh chỉ đẹp trai hơn trước kia một chút, em không cần khen anh thế chứ? Phải rồi, anh luôn băn khoăn, rốt cuộc thái độ của em với anh là thế nào nhỉ?”

Thái độ rất rõ ràng, tiết Tiểu Nghệ giận run, tay cầm giấy của Soái Lãng, cho vào máy in, tay gõ phím rào rào một lượt, đóng con dấu rầm lên đó, hả hê nói: “ Đi đi, tới trạm biến thế Thập Nhất Loan nhậm chức, vốn có thể điều anh tới chỗ gần một chút, nhưng suy nghĩ cho danh dự của tôi, anh đi xa chút thì hơn, hơn nữa tôi hứa với anh, tôi sẽ dùng nỗ lực lớn nhất để anh không thể về được.”

Ơ, dễ quá, dễ hơn tưởng tượng, Soái Lãng mừng lắm, đúng là muốn sao được vậy, đến đúng nơi mình muốn rồi, nhưng mặt làm ra vẻ ủ rũ, đúng là tác phong được lợi còn vờ vịt của Soái Lãng.

Vẻ mặt này của y khiến Tiết Tiểu Nghệ có cám giác trên người một bậc, thỏa mãn dựa vào lưng ghế: “ Nếu anh thành khẩn xin lỗi, hơn nữa đảm bảo sau này gặp tôi sẽ quy củ, tôi sẽ tha cho anh một lần ... Mặc dù tôi vẫn là một phó khoa, nhưng điều phối một công nhân, hơn nữa mới về đơn vị, không thành vấn đề.”

Uy hiếp, kiêu ngạo, khoe khoang, đắc ý đều có một chút, Soái Lãng bây giờ có thể đọc cô gái này như đọc trang giấy trắng, nhìn em gái này, mặt tròn xoe, thân hình cực kỳ đầy đặn, nhưng chưa tới mức khiến người ta nhìn cái mất hồn, lúc này mục đích đã đạt được rồi, chẳng còn muốn thừa lời, rút xoạch một cái giấy quyết định điều động, rất đàn ông nói: “ Chẳng qua là Thập Nhất Loan thôi, tôi đi, đừng dọa tôi, cô nhìn tôi có giống người vì một cái công việc nát mà bán thân không? Tôi ngưỡng mộ cô rất thuần khiết, cô có quyền từ chối, nhưng cô không có quyền khinh bỉ ... Hừ.”

Nói rồi quay đầu đi luôn, vừa quay đi một cái lại cười không khép miệng lại được, quả nhiên thủ đoạn có thể dùng vào mọi mặt cuộc sống, ai bảo lừa đảo là phạm pháp chứ.

Ở sau lưng Tiết Tiểu Nghệ cứ há hốc mồm nhìn Soái Lãng bỏ đi một mạch, cô ngạc nhiên lắm, người mười năm trước khiến cô phức tạp, bây giờ vẫn phức tạp: Oa tên ngốc từ khi nào thành tình thánh rồi? Không phải là nói thật chứ?

Nữ nhân luôn rất hưởng thụ sự ái mộ tới từ người khác giới, bị Soái Lãng ái mộ mười năm, khiến Tiết Tiểu Nghệ có chút hận với y cũng tiêu tan. Người đã đi rồi, đi không quay lại nữa, đầu óc cô vẫn còn vấn vương, người này lúc đi học thì vô lại, mặt dày quấn lấy y, mười năm sau gặp lại có chút xấu hổ, rồi vừa rồi phất tay áo dứt khoát bỏ đi, khiến cô đưa ra định nghĩa.

Rất có cốt khí, giống một nam nhân rồi, có điều thích mình cũng uổng thôi, ai bảo anh là công nhân quèn chứ, có cố gắng thêm hai mươi năm nữa cũng vô ích.

……….. …………. …………….

Tội nghiệp em gái.