Q2 - Chương: 218 Ăn chơi tụ tập, thợ săn con mồi. (1)
Thành phố vào ngày lễ náo nhiệt hơn bình thường vài phần, Quốc Khánh tới rồi, biểu ngữ lớn nhỏ giăng khắp nơi, ruy băng bay đầy trời, quảng cáo giăng ra như tuyết đổ, khắp nơi là dấu vết phồn hoa như gấm của thành phố, ngẫu nhiên còn có đoàn xe rước dâu dài đi qua, kèn trống, lễ pháo ầm ĩ càng tăng thêm vài phần không khí ngày lễ.
Men theo thành phố Trung Châu đi về phía nam sáu km, nơi này cũng tưng bừng như Tết, từ buổi sáng những chiếc xe đắt tiền không ngừng đi vào khu biệt thự này, ngược hẳn với cảnh sắc u tĩnh thường ngày. Một biệt thự kiểu Âu, bao quanh bởi hàng rào sắt, đỗ hơn 30 chiếc xe, mặc dù xe đắt tiền xuất hiện ở một biệt thự đỉnh cấp không phải hiếm gì, nhưng liền một lúc nhiều xe như thế, không phải ngày nào cũng có.
Phải rồi, đây là party tư nhân do ông chủ Hoa Ngân tổ chức, người tham gia bữa tiệc này đi Mercedes xem như kém một chút, Ferrari, Maserati là thường, lái Hummer mà tới cũng ngang với đánh lừa ra chợ mà thôi.
Vào cửa một cái liền thấy một đám người đứng tụ tập bên bãi cỏ, tay cầm ly rượu vang, trò chuyện rôm rả, đều mặc vest chỉnh chu, trông như ông chủ, song không phải tới dự tiệc đâu, toàn là lái xe cả đấy.
Xã hội bây giờ đám người nhà giàu dư tiền còn mang xe ra khoe với nhau là kém rồi, xe là thứ đương nhiên phải có, công cụ phương tiện đi lại thôi mà, giới thượng lưu người ta không còn nhìn vào xe của anh nữa, mà xem anh mời lái xe thế nào kìa. Cái thời gọi bừa một thân thích nghèo ở quê lên làm lái xe cũng xưa rồi, giờ lái xe phải có bằng cấp, biết ngoại ngữ, đến những chỗ thế này cũng phải nói vài thuật ngữ đầu tư kinh doanh mới không làm mất mặt ông chủ.
Biệt thự này gần như có thể coi là hình ảnh thu nhỏ của cuộc sống người có tiền hiện đại, từ xe đắt tiền đi xuống là nữ nhân không váy dài quét đất thì búi tóc cao lộ vai trần, bất kể là chất lượng hay giá cả, nhìn một cái đã thấy cấp bậc, toàn bộ đều khoác tay nam nhân y phục sang trọng đi vào biệt thự.
Vừa mới qua 10 giờ, bữa tiệc bắt đầu, Thượng Ngân Hà làm người chủ trì có bài phát biểu ngắn, nói sở dĩ tổ chức buổi sáng là không muốn quấy rầy cuộc sống về đêm của mọi người, đường đột khó tránh, hôm nay mời mọi người tới đây là để thưởng thức rượu vang cất trong thùng gỗ mang từ Châu Âu về.
Người tham dự bữa tiệc không nhiều, hơn ba mươi người, phân tán từ cầu thang tới hành lang, dăm ba người tạo thành nhóm nhàn nhã tán gẫu.
Bên cạnh tháp rượu là Hoa Thần Dật, tổng giám đốc của mậu dịch Hoa Thái, cô gái bên cạnh là thư ký lâu năm của ông ta... Tên béo lùn kia là chủ tịch của chuỗi siêu thị Gia Hòa, tên Tiết Hằng. Người đang nói chuyện với Thượng Ngân Hà là Thượng Quan Vân Thành của hãng trang sức Kim Bá Lợi... Còn người thanh niên cao ráo đang ba hoa ở trong đám nữ nhân là Trần Kiện của ẩm thực Thiên Thiên Nhạc, hắn kế thừa của cha hắn thôi, hai cha còn đều là háo sắc... Đi cùng với hắn là Hà Diệu giang, thương nhân địa ốc lớn nhất Trung Châu...
Nói tóm lại đi vào trong căn phòng này bất kể tướng mạo một người khó coi thế nào, trông hèn mọn bỉ ổi ra sao thì chớ nên xem thường hay đắc tội, bọn họ chính là những danh nhân hàng đầu của Trung Châu này.
Ở trong bữa tiệc giới thượng lưu ấy, có kẻ ngoài cuộc, một mé cầu thang có hai người đang đứng, một dáng cao, tóc ngắn gọn gàng, điển trai nho nhã, đó là Liêu Hậu Khanh của Cty Duệ Sĩ, đang nói chuyện với chàng trai hết sức thu hút.
Sau khi nghe giới thiệu toàn bộ đều là danh nhân Trung Châu, người trẻ tuổi hỏi nhỏ: “ Tài sản của Hoa Ngân chỉ có vài ngàn vạn, sao tổ chức party được nhiều người hưởng ứng thế?”
“Cậu vừa mới ở nước ngoài về, không hiểu tình hình trong nước đâu.” Liêu Hậu Khanh áp giọng thật thấp: “ Đừng thấy Hoa Ngân nhỏ mà coi thường, béo lắm đấy, còn đám tổng giám đốc, chủ tịch gì đó kia, trông thì hào hoa, nhưng mà chỉ có mẽ ngoài thôi, nói không chừng đang nợ đầm đìa. Đây không phải là party đâu, mà là hoạt động đòi tiền đấy, mỗi năm đều tổ chức một lần, nhắc nhở là sắp tới kỳ hạn trả nợ rồi, đừng để tới lúc đó gặp nhau thành khó coi.”
“Nói vậy thì tất cả đều nợ tiền Thượng Ngân Hà à?” Thanh niên trẻ nói tiếng phổ thông hơi ngọng nghịu khó tin.
“Chứ không à, tiền mà Thượng Ngân Hà có thể cho vay lên tới trăm triệu đấy, còn nhanh gọn hơn cả ngân hàng, tôi nghe nói gần đây từng trong vòng một ngày gom cho ông chủ của Kim Bá Lợi những 400 triệu.... Hoa Thái kinh doanh lớn đấy, nhưng thế nào chẳng có lúc tài chính trung chuyển bị kẹt, vẫn phải tới chỗ Thượng Ngân Hà vay. Tôi làm Trung Châu sáu năm, riêng số kế toán tiến cử cho Thượng Ngân Hà đã là 18 vị rồi...” Liêu Hậu Khanh có vẻ cực lực khoe khoang trước mặt chàng trai trẻ này, thấy ánh mắt hắn cứ liếc về phía đám khách nữ thì cười thầm chuyển đề tài: “ Tiểu Thai, cậu là người đi nhiều thấy nhiều, thấy nữ nhân ở nơi này có vừa mắt không?”
“Cũng được, không tới mức quê mùa như tôi tưởng tượng... Ồ, anh nhìn cô gái kia ăn mặc rất có khẩu vị rất giống tác phẩm của Versace, nhưng lưng cô ấy, có hoa văn giống tôn giáo...” Chàng trai trẻ họ Thai có chút phấn khích nói.
Liêu Hậu Khanh nhìn cô gái cao ráo váy ngắn kia, chép miệng: “Tiểu Thai, mắt lợi hại lắm, đó là trợ lý của Thượng Ngân Hà, đừng động vào, số còn lại không sao, cậu trông như cây ngọc đón gió thế này, nói không chừng thành con mồi trong mắt đám nữ nhân đó rồi ấy chứ.”
Đúng lúc này đối phương cũng nhìn lên, chính là đám nữ khách, dẫn đầu chính là cô gái mà Liêu Hậu Khanh dặn không được đụng vào.
“Phương Thuyên, vị soái ca đang nói chuyện với Liêu Hậu Khanh là ai?”
“Không giống người bản địa, trông như con lai.”
“Không biết có dẫn bạn nữ tới không?”
“Không đâu, chị em tới đây tôi đều quen cả... Này ai gọi Liêu Hậu Khanh xuống đây hỏi đi.”
“Này này, mọi người đừng thế được không, các cô còn háo sắc hơn đám nam nhân rồi đấy.”
Một đám nữ nhân cười khúc khích, có váy ngắn, có tóc dài, có mũi cao, có môi gầy, có nhỏ nhắn thanh thuần, có đầy đặn quyến rũ, tụ lại một chỗ như vậy, tạo thành bữa tiệc thị giác cao cấp.
Một số ở đấy là thư ký, trợ lý của các ông chủ, có một số trực tiếp là vợ bé, con gái nuôi, tóm lại thân phận gì cũng có chỉ không có chính thất mà thôi. Mọi người đều trong một giới, đều hiểu nhau cả, chuyện làm ăn để nam nhân bàn bạc đi, các chị em từ quần áo thì nói ví, túi xách, đồ lót thì chủ đề còn lại là nam nhân. Trừ so sánh nam nhân của mình với người khác thì còn tìm kiếm nam nhân vừa mắt, trong vòng tròn quen thuộc xuất hiện một gương mặt lạ, tất nhiên hứng thú hơn hẳn.