Q2 - Chương: 219 Ăn chơi tụ tập, thợ săn con mồi. (2)
“Hình như là người quốc tịch nước ngoài, về Trung Châu đầu tư xây dựng nhà máy, nghe nói đầu tư không nhỏ, mua đất ở khu công nghiệp, làm sản phẩm điện tử gì đó...” Ân Phương Thuyên trợ lý của Thượng Ngân Hà giới thiệu với mọi người.
“Tên là gì thế? Gọi tới đây đi.” Cô gái búi tóc cao cao xúi.
Cô gái bên cạnh trêu: “Cách Phỉ, cô định bao nuôi người ta à?”
Ân Phương Thuyên lắc đầu: “ Đã là quý khách của Hoa Ngân còn cần bao nuôi à?”
“Vậy quyến rũ thì được chứ? Lát nữa khiêu vũ, xem ai dụ được, cược một chai lọ nước hoa Chanel No 5 Eau De Parfum, thế nào?” Lại có một cô gái trông chưa tới 20 cũng vào hùa.
Có người nói nhỏ: “Mạn Âm, chồng cô ở đấy, đừng để ghen tuông thì không dễ xử lý.”
“Quên đi, anh ta đang đau đầu làm sao gom tiền trả tổng giám đốc Thượng kìa, còn để ý được tới tôi sao... Với lại tôi còn cách cái danh phận ấy mười vạn tám nghìn dặm.” Cô gái Mạn Âm buồn bực.
Mọi người lại cười, chẳng hề có lo âu hay thất vọng, có lẽ chỉ cần hưởng thụ cuộc sống sa hoa này, dù thiếu chút danh phận thế tục cũng chẳng sao. Đang tán gẫu vài chuyện vụn vặt thường ngày thì có nữ khách nhìn thấy nam tử kia và Liêu Hậu Khanh cầm ly rượu vang đi về phía Thượng Ngân Hà, bước chân tự nhiên nho nhã, rõ ràng cấp bậc hơn hẳn đa phần đám giàu xổi ở đây, ánh mắt vô tình lướt qua đám nữ khách hơi nghiêng đầu mỉm cười lịch thiệp.
“Oa, thật đẹp trai, các cô đừng tranh với tôi, lát nữa tôi muốn dựa vào lòng soái ca nhảy một điệu.”
Người lên tiếng là Cách Phỉ, chàng trai kia đem so với ông chủ Gia Hòa vừa lùn vừa béo thì đúng là một trời một vực, có người thì thầm câu gì đó, thế là cả đám cười ngặt nghẽo.
................................................
“Thả ra rồi, có nhà cái mua vào không?”
“Giá thế nào cũng lên, tôi theo dõi cổ phiếu đó khá lâu rồi.”
“Lên cao liên tục hai tuần rồi... Tổng giám đốc Thượng, anh có chơi không?”
Lại một vòng tròn khác, là một đám nam nhân, thấy Thượng Ngân Hà tới gần liền hỏi một câu, không ngờ Thượng Ngân Hà cũng rất hứng thú với TTCK, tham gia thảo luận rôm rả.
“Giả thôi, nhà cái đang giở trò.” Có giọng nói cắt ngang, thu hút ánh mắt bốn năm nam tử trung niên, đó là chàng trai rất trẻ, dáng người cao mà không thô, tóc hơi quăn, da trắng, sống mũi cao.
Thượng Ngân Hà thuận miệng hỏi: “Tiểu Thai, sao cậu biết là giả?”
“... Cổ phiếu đang liên tục lên cao đột phá lượng giao dịch, loại đột phá này thường tám phần mười là giả, vì sao nhả ra lượng cổ phiếu lớn thế? Ở đâu ra, rõ ràng là nhà cái đang vội bỏ đi và tán hộ đang vội nhảy vào. Nếu nhà cái nhà ra ở giá cao ắt có người mua vào giá cao, nếu nhà cái coi trọng tương lai thị trường, không cần nhả ra lượng lớn như thế, nhả lượng nhỏ là đủ, khả năng duy nhất là bỏ chạy. Cho nên nhìn cổ phiếu phải nhìn lượng giao dịch trước... Không tin mọi người đợi lúc đóng cửa mà xem, chỉ có đi xuống không lên.”
Người trẻ tuổi nói vài câu, đám đông đều gật đầu, nghe có lý lắm: “Thực ra hình thức lừa đảo này ở Hong Kong, Singapore đã dùng nát rồi, ví như...”
Người trẻ tuổi lại thao thao bất tuyệt, đối với đám ông chủ hay đong đưa bất định cứ như nghe thấy từng lời chốc ngọc, liên tục gật đầu khen có lý. Phụ họa một hồi có người hỏi: “Tổng giám đốc Thượng, đây là ai? Từ khi nào tuyển được một thanh niên tài tuấn như thế?”
“Đây là nhà đầu tư từ Singapore về, tên là Thai Bác Văn... Nào nào Tiểu Thai, để tôi giới thiệu cho cậu đây là ông chủ Hoa Thái Hoa Thần Dật, đây là chủ tịch của Kim Bá Lợi Thượng Quan Vân Thành...” Thượng Ngân Hà giới thiệu cho Thai Bác Văn một vòng, toàn là danh nhân trong giới.
Thai Bác Văn bắt tay mỗi người đều kèm giới thiệu bản thân, té ra là đầu tư công ty điện tử, hàn huyên một hồi, mọi người thán phục chàng trai am hiểu TTCK này, chẳng mấy chốc sôi nổi như đã quen biết vài năm.
Không lâu sau một hàng em gái mặc sườn xám khiêng bàn ăn đi vào, bên trên toàn là món ăn nổi tiếng Xuyên Lỗ Việt Quế, để khách thoải mái lựa chọn. Đám đông qua lại, vòng tròn nho nhỏ, chẳng mấy chốc Thai Bác Văn đã làm quen bảy tám phần người tới đây, cao ráo tuấn lãng, vừa lịch sự nho nhã lại tuổi trẻ nhiều tiền, tức thì thành tâm điểm của đám nữ khách.
Khi bàn ăn rút đi, âm nhạc vang lên, đây là chuyện do Thượng Ngân Hà an bài, cung cấp cho các vị tổng giám đốc, ông chủ một hoàn cảnh thoải mái vui vẻ, chuyên môn mời vài hoa khôi giao tiếp của ca vũ đoàn. Bắt đầu một cái, số lượng nữ nhân liền áp đảo nam nhân, toàn bộ là sườn xám mọi màu, so với đám tiểu tình nhân vợ bé dẫn theo còn tươi ngon mọng nước hơn vài phần, đã thế vóc dáng còn cực chuẩn, làm cả đám nữ nhân thầm chửi rủa Thượng Ngân Hà.
“Tới rồi tới rồi, anh ấy tới mời bạn nhảy rồi, nói trước nhé, ai được mời là sau phải mời khách đấy.” Một nữ khách thấy Thai Bác Văn trực tiếp bỏ qua mấy cô gái góp vui kia, trực tiếp đi về đám nữ khách, làm cả đám phấn khích, châu đầu ghé tai thương lượng một hồi, sau đó người bày ra vẻ băng thanh ngọc khiết, người kiêu sa đài các, đợi soái ca lấy lòng.
“Cô Lưu, có thể nể mặt nhảy với tôi một khúc không?” Thai Bác Văn ưu nhã đi tới cạnh một nữ nhân, hơi khom mình đưa ra lời mời.
Cô gái đó khá bất ngờ tỏ ra bẽn lẽn, khẽ vâng một tiếng, nhưng lại mím môi nhìn đám chị em, ánh mắt rất đắc ý, theo Thai Bác Văn đi ra giữa sàn nhảy. Một đám nữ khách tức thì mắt rớt khỏi tròng, cô gái được mời chính là thư ký Lưu của Hoa Thái, luận dung mạo thì tàm tạm, tuổi chẳng bao lâu nữa là 30 rồi, nói tới thân phận, chỉ là thư ký …
À nói rõ hơn là sai vặt ấy mà, ở đây ai chẳng biết thư ký Lưu còn chẳng leo được lên giường của ông chủ Hoa Thái cơ, là thư ký chính tông, 100% không lẫn lộn với thứ khác. Ở nơi khác có lẽ một cô gái có thể tự dựa vào khả năng của mình kiếm sống chứ không phải bán thân thể thì đó là điều đáng tự hào, chứ với các cô gái ở đây à, người ta bĩu môi, bình luận một câu: Còn thua cả vợ bé.