← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 220 Ăn chơi tụ tập, thợ săn và con mồi. (3)

Trong ánh mắt phẫn nộ đố kỵ của đám nữ nhân, Lưu Hinh Lan cảm thấy cực kỳ có thể diện, nam nhân dựa vào nữ nhân lấy thể diện, ngược lại há không phải sao, nhất là ở nơi thế này, cô cũng biết đám nữ nhân chỉ lăm le leo lên giường nam nhân kia nói sau lưng mình thế nào, nói cô không có sức hút với nam nhân.

Vì vậy được soái ca mời khiêu vũ đầu tiên Lưu Hinh Lan thấy rất hả hê, ngẩng đầu lên nhìn anh chàng soái ca, cười nói: “ Giám đốc Thai, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.”

Thai Bác Văn nở nụ cười phong độ, còn đọc một câu thơ cổ: “Nhân sinh hà xử bất tương phùng, tôi nói chúng ta có duyên phận, cô tin không?”

“Hì hì, tôi không ngại, anh vừa giúp tôi thắng mấy nước hoa cao cấp đấy, mấy chị em đánh cược, anh mời ai trước, người đó thắng.” Lưu Hinh Lan thì thầm tiết lộ, không phải vô ý hay nhiều lời, bí mật nhỏ khiến người ta dễ thu hẹp khoảng cách với nhau

“Bọn họ không biết chúng ta quen nhau, cô ăn gian rồi, phải chia cho tôi một nửa.”

“Không thành vấn đề nhưng mà là thứ chỉ chỉ thích cho nữ nhân dùng, giám đốc Thai chuẩn bị tặng ai?”

“Tặng? Làm sao có thể, thứ của cô Lưu đáng cất giữ, sao có thể tùy tiện đem tặng.”

Trong điệu nhảy lay động, âm nhạc nhẹ nhàng, tiếng thì thầm nho nhỏ mang theo sự ái muội, nữ nhân chưa bao giờ chê những lời nịnh nọt tới từ soái ca, đương nhiên nam nhân chẳng ngại bỏ ra những lời không mất tiền. Thai Bác Văn nói nhỏ vài câu với Lưu Hinh Lan, khoảng cách kéo gần rất nhiều, thân thể thi thoảng chạm khẽ vào nhau, mức độ tăng dần.

Lưu Hinh Lan cười khúc khích, tựa hồ ngây ngất trong vòng tay soái ca: “Giám đốc Thai, tôi có dự cảm một ngôi sao mới đang bay lên.”

“Thế à, ngôi sao nào?”

“Anh đó, ngôi sao mới ở giới thương nghiệp Trung Châu.”

“Quá khen rồi, không tới không biết, Trung Châu nhân tài lớp lớp, thật đả kích tự tin của người ta.”

“Anh đừng khiêm tôn, ông chủ liền một lần đặt 15 chiếc Passat cho nhân viên quản lý không phải nhiều đâu... Bây giờ lại thành khách quý của giám đốc Thượng, đâu phải chỉ dựa vào vận khí mà làm được. Ngay cả tổng giám đốc Hoa cũng khen anh là nho thương.”

“Thế sao, dù vậy ngôi sao tôi đây cũng ảm đạm rồi.”

“Sao thế?”

“Vì ở bên vẻ đẹp lộng lẫy của cô, tất nhiên là ảm đạm rồi.”

“Hi hi, xem ra thủ đoạn lấy lòng nữ nhân ở hải ngoại tiên tiến hơn nội địa không ít.”

“Thủ đoạn đúng là tiên tiến hơn, có điều gặp được cô gái đáng để lấy lòng không nhiều, hôm nay tôi may mắn gặp được một người.”

Tình dài nhạc ngắn, kết thúc bản nhạc, Lưu Hinh Lan còn chưa tận hứng, có chút quyến luyến. Thai Bác Văn là người khôn khéo, bỏ qua mấy mỹ nữ xã giao, chuyên môn cùng nữ khách tán gẫu, từ kiểu dáng túi xách, trang phục công tác, phối hợp màu da, trò chuyện đều cực kỳ hợp khẩu vị nữ nhân.

Tới khúc thứ hai Thai Bác Văn liền mời Ân Phương Thuyên nhảy cùng, chính là nữ nhân Liêu Hậu Khanh cảnh cáo đừng đụng vào. Thai Bác Văn vòng tay ôm lấy eo mỹ nhân, nhìn cô gái vóc dáng cao ráo, ăn mặc nóng bỏng cá tính, cũng là cô gái xinh đẹp nhất trong số nữ khách hôm nay. Có điều mỹ nữ tựa hồ có oán niệm chuyện Thai Bác Văn không mời mình đầu tiên, gắt: “ Anh Thái, anh vay tiền ông chủ của chúng tôi, không sợ tôi gây khó dễ sao?”

“Vì sao? Tôi cho rằng chúng ta là bạn rồi chứ?” Thai Bác Văn hoảng sợ.

“Anh có biết anh không mời tôi đầu tiên làm tôi bị thua cái gì không?” Âu Phương Thuyên có vẻ rất giận, thua cái gì cũng không ngại, nhưng thua thể diện thì cô rất để ý, vì dung mạo và quan hệ với Hoa Ngân, cô luôn coi mình là người đứng đầu đám nữ khách.

“À, chuyện này không thể trách tôi, nguyên nhân tại cô mà.”

“Tại tôi làm sao?”

“Tại cô rất xinh đẹp, lại cao ngạo, trước giờ không để ý tới tôi.” Thai Bác Văn ghé vào tai nói nhỏ: “ Cho nên tôi mới mời cô gái xấu xí chút nhảy cùng, thế nào, khơi lên ghen tị và coi trọng của cô rồi phải không?”

Âu Phương Thuyên mỉm cười, mây đen tan hết, mừng thầm trong lòng, tay hơi dùng sức một chút, không nặng không nhẹ, tựa như ấn tựa như xoa, cảm thụ da thịt của hắn. Tay Thai Văn Bác cũng không thành thật hạ xuống thấp một chút, đặt lên mông mỹ nhân, khẽ búng một cái, phối hợp với ánh mắt ái muội khiêu khích, dưới ánh đèn lờ mờ hai thân thể dán sát vào nhau, đều rất hưởng thụ sự ám muội này...

Lại kết thúc một khúc nhạc, Thai Bác Văn tranh thủ lúc không ai chú ý, vào phòng vệ sinh, thấy không có ai, nhận điện thoại.

“.... Rất thuận lợi, tôi đặt một ít xe từ Hoa Thái bắt quan hệ với họ, tiếp theo có thể đặt đơn lớn rồi. Về phía Thượng Ngân Hà, tôi thấy vấn đề không lớn, chỉ cần có đủ thế chấp, hắn không thiếu tiền mặt... Quan hệ của tôi với thư ký của hắn không tệ, toàn đám nữ nhân ngu ngốc, tôi có lừa tới cái quần lót của họ cũng không vấn đề... “

Nhỏ giọng báo cáo vài câu rời nhà vệ sinh, Thai Bác Văn điều chỉnh dung mạo, khi quay về hiện trường, mục tiêu nhắm vào một cô gái khác, Tần Cách Phỉ, một nữ nhân có phong vận thiếu phụ, cho dù cố gắng che giấu thì vẫn nhìn ra tuổi không nhỏ nữa, thời dựa vào thanh xuân kiếm cơm sắp kết thúc rồi. Nam nhân của cô, một lão già đang ôm một em gái mặc sườn xám nhảy tưng bừng, cô ngồi đó có chút buồn bã, đang cùng Thượng Ngân Hà tán gẫu gì đó. Thai Văn Bác mỉm cười đi tới, quả nhiên mời một cái là được, hai người tay trong tay đong đưa thân thể bắt đầu khiêu vũ.

“Cô Tần chắc là người Giang Nam đúng không?”

“Đúng rồi, làm sao anh biết?”

“Tôi nhìn da cô tốt như vậy, không đoán cũng biết, cô nhìn quanh đi, chất lượng làn da kém xa lắm... Cô nhất định có bí quyết dưỡng da làm đẹp đặc biệt rồi.”

“Hi hi, không phát hiện ra miệng anh ngọt như thế, cho anh biết, sai rồi.”

“Oa, nếu không cần dưỡng da vậy là thiên sinh lệ chất rồi.”

Tiếng cười khanh khách, thiếu phụ được Thai Văn Bác dỗ dành vui vẻ không thôi, ngẫu nhiên cảm giác tay hắn chẳng thật thà, cứ như vô tình trượt xuống, đặt trọn lên bờ mông cô. Tần Cách Phỉ chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn thấy kiêu ngạo, ném cho hắn ánh mắt ai cũng hiểu.

Thai Văn Bác hiểu ngay, nữ nhân này không giống cô gái khác, rất lẳng lơ, có thể đưa lên giường.

Tần Cách Phi cũng nhìn ra, nam nhân này cũng giống nam nhân khác, ra tay được.

Vì thế hai thân thể ngày một dán sát vào nhau hơn, trò chơi thợ săn và con mồi từ đó bắt đầu...