← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 221 Người trong thì tối, người ngoài thì sáng. (1)

Từ Phượng Phi đặt điện thoại xuống, quay đầu thâm tình nhìn Đoan Mộc Giới Bình, Đoan Mộc Giới Bình đang ngồi sau ban công, tay cầm chén trà Phổ Nhị đỏ sẫm nhấp khẽ. Hai người bọn họ đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã sau bữa trưa, đang định nói chuyện thì TV trong phòng vang lên, Đoan Mộc Giới Bình trong lòng chưa hết vướng mắc, cầm ấm trà vào phòng xem tin tức.

“.... Vụ án lừa đảo qua điện thoại lần này được bộ công an chỉ huy, thống nhất cơ quan công an mười tỉnh, liên thủ với cảnh sát Đại Loan, Thái, Lào, Indonexia. Campuchia, Việt Nam, Malaysia, Singapore, tập trung thống nhất hành động, thành công phá hủy tập đoàn tội phạm liên quốc gia... “

Đó là tin tức của kênh truyền hình vệ tinh Quảng Đông, đang xem thì một đôi cánh tay trắng trẻo sau người Đoan Mộc Giới Bình luồn qua, Đoan Mộc Giới Bình khẽ nắm lấy an ủi. Lần này có thể chạy thoát được, Từ Phượng Phi thấy vô cùng may mắn, trước kia cô luôn cho rằng, chỉ cần xuất cảnh là an toàn, giờ mới biết mình sai rồi, lần này bất kể chạy tới Đài Loan hay Singapore đều không thoát.

“Bình, em xin lỗi...” Từ Phượng Phi thỏ thẻ, áp mặt vào má Đoan Mộc Giới Bình, vừa xin lỗi cũng là vừa làm nũng.

Đoan Mộc Giới Bình biết ý cô, không nói gì cả, đang tự đắc về sự cao minh của mình.

Từ Phượng Phi khẽ hỏi: “Anh dự liệu được sẽ xảy ra chuyện à?”

“Đâu có.” Đoan Mộc Giới Bình lắc đầu, rất bình tĩnh: “Nhưng chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện thôi, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài, trăng tròn rồi sẽ khuyết, chuyện làm tới mức độ phải dừng tay, nếu không thì hậu quả đáng lo, ai coi cảnh sát là bọn ngốc thì cách cái chết không xa.”

“Anh nói đúng, anh luôn đúng.” Từ phía sau đi lên phía trước Đoan Mộc Giới Bình, hôn hắn liền hai cái, mắt đầy sùng bái: “Ngay cả cảnh sát cũng nói vụ lừa đảo này cao minh.”

“Ha ha, không cao minh chút nào.” Đoan Mộc Giới Bình cười một tay trái nắm lấy bầu ngực mềm mại nắn bóp, chỉ là vẻ mặt không hề có chút thay đổi: “ Chỗ cao minh thực sự cảnh sát còn chưa thấy đâu, đám người kia tiền trong tay không sạch sẽ, nếu không sao lại có thể vì một cú điện thoại mà đem hết tiền chuyển vào tài khoản khác... Đương nhiên gián tiếp phản ánh tính ưu việt của xã hội, công kiểm pháp đứng trên đầu giai tầng phổ thông xã hội, cho nên cái danh của chúng rất hữu dụng. Nếu là thủ pháp này em dùng ở Mỹ, bọn họ chỉ coi em bị thần kinh.”

Từ Phương Phi cười khúc khích, như con chim nhỏ dựa vào lòng Đoan Mộc Giới Bình, khẽ cắn môi dưới, nắm hai tay hắn đặt lên ngực mình, mỗi lần lừa đảo thành công lại tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cô luôn cảm thấy hưng phấn khác thường, nam nhân bên cạnh cũng vậy, loại hưng phấn đó luôn chuyển hóa thành phấn khích tình dục.

Thời gian qua bọn họ từ Trung Châu tới Huỳnh Dương, tới Khai Phong, tới Tam Môn Hạp, hai người họ còn triền miên hơn tuần trăng mật, hưng phấn đó khiến cao trào rất lâu, đi rất chậm.

Đoan Mộc Giới Bình khẽ ôm Từ Phượng Phi nhưng lại không có động tác gì thêm như mọi lần, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt thâm sâu trí tuệ kia tựa hồ đang nghĩ gì đó, vì thế cô nhẹ nhàng tách ra, mỗi lần hưng phấn tan đi, cô biết nam nhân bên cạnh sẽ nghĩ tới thứ hưng phấn tiếp theo ở đâu. Tìm hưng phấn trong lừa gạt, giống như ma túy của người khác, cả hai người họ đều nghiện rồi.

“Anh đang lo truy bắt à?” Từ Phượng Phi biết, nhưng cô thích giả ngốc.

“Cái đó không cần lo, thực ra đơn giản lắm, chỉ cần em nhảy ra khỏi lối tư duy thông thường là người khác không tìm ra em.”

“Tư duy thông thường là sao?”

“Ví như khi chúng ta sa lầy ở Trung Châu, tư duy thông thường là bọn chúng nghĩ chúng ta đã rời khỏi thành phố đó rồi, nhưng vừa vặn hoảng loạn bỏ chạy là thiếu an toàn nhất, làm ngược lại thành an toàn, làm trái tư duy thông thường, chúng chẳng sao tìm được. Huống hồ còn cả tài hóa trang của em, bây giờ có người cầm ảnh đối chiếu với anh chắc gì đã nhận ra.” Đoan Mộc Giới Bình nói đùa, hắn đeo kinh gọng đen, mái tóc ngắn đã để dài hơn, nhìn qua như một học giả suốt ngày vùi đầu vào đống giấy tờ, hoặc là một nghệ sĩ nghèo, thành phần sẽ bị đa số người ta liếc mắt một cái là bỏ qua, chẳng ai nghĩ tới là kẻ lừa đảo.

Từ Phượng Phi cũng thay đổi không ít, trông bớt xinh đẹp lộng lẫy, sơn móng tay không còn, mái tóc không uốn lượn cầu kỳ nữa, mặt mộc, ảo vải thường, giống như phụ nữ nội trợ, cô khéo léo dỗ cho nam nhân của cô được thỏa mãn ưu việt của mình rồi, bấy giờ mới đem chuyện nói ra: “Thai Bác Văn đã tìm được đường tiến vào giới thượng lưu Trung Châu, anh muốn chơi thêm một vố ở đó à?”

“Không phải muốn, mà là cần, anh muốn làm ba việc, thứ nhất ép Cố Thanh Trì ra, chấm dứt mười mấy năm ân oán; thứ hai, cướp sạch của đám gọi là danh nhân kia một vố, mười mấy năm chưa về, không ngờ chúng béo hơn tưởng tượng của anh rất nhiều; thứ ba tìm ra tên truyền nhân kia, lấy Anh Diệu Thiên.” Đoan Mộc Giới Bình chậm rãi nói.

“Có hơi khó đấy, ba chuyện này đều không dễ dàng, không ngờ tên số 56 xuất hiện ở buổi bán đấu giá lại là loại cứng cựa, ngay cả Lương Căn Bang cũng không làm gì nổi, nếu vị thầy cha kia của anh chọn y làm truyền nhân cuối đời, chắc chắn phải là nhân vật đặc sắc.” Từ Phượng Phi nhắc.

“Chẳng qua chưa tìm được nhược điểm của y thôi. Ba việc này thực ra là một việc, chuyện thứ nhất hoàn thành sẽ không còn mối lo về sau, chuyện thứ ba có khi mang tới bất ngờ lớn. Anh Diệu Thiên truyền thừa mấy trăm năm thành tựu cho vô số tông sư, anh vẫn lấy làm lạ đám người đó cuối cùng thu tay thế nào, đây là lối ra cho cả anh và em.”

“Còn chuyện thứ hai, Thai Bác Văn hoàn thành, tiền của chúng ta sẽ tăng gấp đôi, gây sức ép với chuyện thứ nhất, lão già tác thành vụ đấu giá, nếu bọn chúng biết đồng môn của ông ta lừa chúng, chúng sẽ trút giận lên đầu ông ta, ông ta muốn trốn cũng không nổi. Nếu ông ta không ra mặt thì tên truyền nhân của ông ta sẽ ăn đủ cơn giận giữ kia, khi đó chúng ta cuỗm tiền đi, để lại hậu họa cho ông ta. “ Đoan Mộc Giới Bình nói rõ ý đồ của mình.

Từ Phượng Phi đánh giá khả năng chuyện này, có điều xưa nay luôn tin tưởng Đoan Mộc Giới Bình nói được làm được, chỉ nói: “Cẩn thận với Thai Bác Văn, tên này quỷ lắm.”

Đoan Mộc Giới Bình khẽ vỗ má Từ Phượng Phi, ánh mắt thâm thúy, không coi Thai Bác Văn ra gì: “ Hắn mà giở trò, không cần chúng ta ra tay, Thượng Ngân Hà sẽ lột da hắn. Không có chúng ta, hắn chẳng làm gì được, hắn hẳn là biết, rời khỏi chúng ta, hắn đi cũng khó.”