← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 222 Người trong thì tối, người ngoài thì sáng. (2)

Từ Phượng Phi rất mẫn cảm, cô tựa hồ đã nhìn ra điều gì đó trong động tác vừa rồi của Đoan Mộc Giới Bình, khéo léo di chuyển đề tài: “Vậy thì tên nhóc họ Soái? Y nhổ bật rễ thế lực của chúng ta ở Trung Châu rồi.”

“Tên đó rất tà môn, không trắng không đen, không trên không dưới, hơn nữa còn có chút khó chơi là, y lại xuất thân gia đình cảnh sát... Lão già đoán chừng cố ý sắp đặt cái bẫy cho anh nhảy vào, không chắc có thể dùng vụ kia vu oan cho y, chuyện này phải tính kế lâu dài, phải có cơ hội thích hợp, chúng ta mới ra tay.”

Quả nhiên nhắc tới Soái Lãng một cái Đoan Mộc Giới Bình gặp khó, gương mặt rất ít cảm xúc nhăn lại, mọi chuyện đều diễn ra đúng ý muốn của hắn, chỉ có ở chỗ Soái Lãng là phát sinh biến số. Có điều chỉ là khó hiểu, tò mò, thậm chí là hứng thú, không phải lo sợ, hắn ôm Từ Phượng Phi an ủi: “ Đừng lo, chỉ cần làm được một trong ba chuyện trên thôi chúng ta sẽ thành người chiến thắng cuối cùng.”

Từ Phượng Phi ừ một tiếng dựa đầu vào vai Đoan Mộc Giới Bình, quay lại ban công, ánh nắng ấm áp, hơi nước lượn lờ bốc lên từ chén trà nóng, căn nhà thấp thoáng giữa tàng cây, ưu nhã mà thư thái, dù thi thoảng có người đi qua nhìn thấy cũng chỉ nhìn hâm mộ.

Đây là một tiểu khu tĩnh lặng, rời tiểu khu 2km là tiểu trấn, rời tiểu trấn 4 km là lối vào đường cao tốc, có tấm biển thu phí bắt mắt: Trạm Tương Trang cao tốc Kinh Châu.

Cô rất hưởng thụ cuộc sống ở thị trấn nhỏ này, đây là điều cô ao ước bao lâu, chuyện ngoài kia thế nào, cô chẳng muốn quan tâm nữa.

Nhưng người khác chưa bao giờ quên họ.

Tuần lễ Quốc Khánh náo nhiệt mà bận rộn đã trôi qua, trưa ngày 7 tháng 10, Tục Binh dẫn người trở về thì bà chị béo Lý Lỵ Lam kéo theo Phương Hủy Đình đang cười đùa với một đám cảnh sát trẻ tuổi từ nhà ăn về, vừa thấy Tục Binh, Hình Ái Quốc từ trên xe xuống, Lý Lỵ Lam từ xa nhiệt tình hỏi: “ Này, mấy người các cậu ăn cơm chưa? Hôm nay nhà ăn làm xủi cảo, thịt lợn băm hành, tôi thấy còn thừa nhiều lắm, mấy thứ giá áo túi cơm các cậu mau đi đi.”

Quan tâm thì quan tâm, lời nói lại chẳng hề dễ nghe, Tục Binh và Hình Ái Quốc vội vàng chạy qua lườm một cái, chẳng thèm để ý. Lý Lỵ Lam khó chịu chỉ tay: “ Nhìn xem, đây chính là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt.”

“Chị Lý, đừng nói người ta, suốt ngày chạy đi chạy lại vất vả lắm.” Phương Hủy Đình nói một câu công bằng.

Ai ngờ Lý Lỵ Lam lắc đầu khinh bỉ: “Em không biết rồi, bọn họ thuần túy làm chuyện uổng công mò kim đáy biển, Đoan Mộc Giới Bình mà dễ bắt thế thì làm sao trốn được mười mấy năm.”

“Chị Lý này, vụ án phá rồi mà, sao vẫn còn đi bắt người?” Chàng trai này là người bên kỹ thuật.

Lý Lỵ Lam giáo dục: “Thằng nhóc con này lại đi tin vào thời sự à? Sa lưới chỉ là những kẻ trực tiếp gây án, còn bàn tay đen phía sau chạy rồi, thậm chí hắn còn chưa hiện thân cơ... Chúng ta mỗi năm điều tra bao vụ án chiếm đoạt tài sản, tuyệt đại bộ phận không bắt được người phía sau, dù bắt được cũng chẳng đòi được tiền.”

“Thời buồi này ấy à, chỉ có tự bào vệ lấy thân thôi, bị người ta lừa thì không có chỗ mà khóc đâu... Như chị đây bị cướp một lần, quân khốn nạn, là dây chuyền vàng mới mua đấy, vừa mua ra ngoài thì bị giật, ba năm rồi không tìm được, chị kêu ai? Bản thân còn là cảnh sát.”

Một đám cảnh sát che miệng cười, nhàn nhã nhiều ngày rồi, công việc chẳng làm gì, mọi người lại càng thêm thân thiết.

Cả đám từ nhà ăn quay về bộ chỉ huy, chỉ thấy Tục Binh, Hình Ái Quốc và chính ủy Đồng từ sau cánh cửa sắt của khu tạm giam chạy ra, mặt mày hơn hở.

Lý Lỵ Lam nhanh miệng gọi: “Nhìn cái là biết có tin mừng... Sao thế Lão Đồng, tên vô danh đó thẩm vấn được rồi à?”

“Nói thừa, bao nhiêu chuyên gia mà không thẩm vấn được có mà thành trò cười.” Đồng Huy vừa nói vừa chạy lên lầu.

Tên vô danh chính là người mang Anh Diệu Thiên giả bỏ trốn bị bắt về, nhưng từ khi bắt được tới giờ không thể xác định thân phận.

Mọi người thì thầm, có manh mối rồi lại sắp bận rộn rồi.

Có thật à? Có thì có, chỉ là manh mối rất bất ngờ.

Thẩm Tử Ngang rất bất ngờ: “Chắc chắn chứ, là một trong số đám người nhện à?”

Đám người nhện là cách gọi của người dân khu nhà cao tầng với bọn trộm, những người này không giống người thường, rất đặc thù, có kinh nghiệm làm việc trên cao, từ làm việc trên cao chuyển sang gây án trên cao.

“Chắc chắn.” Đồng Huy lấy tài liệu ra: “Khi bắt được hắn, trên người hắn không có gì cả, chỉ có hai phiến đá mỏng, theo kiểm nghiệm là đá núi lửa, chúng tôi không biết là cái gì, liền gửi thông báo hiệp trợ các nơi, cuối cùng Lão Soái nhắc nhở mới tìm ra được.”

Nghe tới tên Lão Soái, lòng Thẩm Tử Ngang giật thót một cái: “Nhắc gì?”

“Loại phiến đá này là để khi rảnh rỗi mang ra mài tay chơi, công dụng là gì? Anh xem, lâu dần mười ngón tay mài rất mịn, theo Lão Soái nói, đây là thủ pháp đám giang hồ lâu năm, đề phòng vân tay bị rơi vào tay cảnh sát, đó là nguyên nhân chúng ta không thể đối chiếu ra được vân tay của nghi phạm... Đã xác nhận được nghi phạm tên là Cao Hiểu Cương, người Cát Lâm, mười năm trước tới phương nam làm công, làm việc trên nhà cao tầng, vì ăn trộm bị tù một năm, sau đó qua giới thiệu đồng hương, tới công ty tư vấn giáo dục Vu Lam làm bảo an.”

“A, sau đó bị Đoan Mộc Giới Bình nhìn trúng?”

“Vâng, sau đó hắn luôn theo Đoan Mộc Giới Bình, nhưng không biết thân phận, chỉ gọi là ông chủ Vương, còn lén vượt biên sang Singapore 9 tháng, lần này từ Phiên Ngu Quảng Đông lén về nước, sau đó tới Thanh Đảo đón Đoan Mộc Giới Bình về Trung Châu... Ngày hôm đó bắt giữ, theo như hắn nói, Đoan Mộc vừa nhận được Anh Diệu Thiên liền rạch trang bìa lấy ra máy phát tín hiệu, đưa hắn dụ chúng ta đi.”

“Tội của hắn không nặng, sao im lặng lâu thế?”

“Vì hắn tận mắt nhìn thấy nhiều người bên cạnh sau khi phạm tội đều được luật sư cứu ra, nên hắn rất tin tưởng ông chủ Vương cứu mình, bây giờ mới nhận ra là mình bị bỏ rơi nên khai hết.” Đồng Huy có chút hưng phấn nói.

“Mấy tên kia phạm tội gì, tra chưa?”

“Tra rồi ạ, ở mấy trang cuối, song không liên quan tới vụ án lừa đảo qua điện thoại.”

Rầm, Thẩm Tử Ngang đấm mạnh bàn, lật ngay tới mấy trang cuối, hai vụ gây thương tích, một vụ mua dâm, liên quan tới 3 người, phát sinh ở Nam Ninh và Quảng Châu, không nặng, song có lưu lại tên và hình ảnh: “Đám này liệu có khả năng còn theo Đoan Mộc Giới Bình không nhỉ?”

Hình Ái Quốc, Tục Binh và Đồng Huy không dám nói, Trịnh Quan Quần đã lên tiếng: “Không thể.”

“Vì sao ạ?” Thẩm Tử Ngang quay sang nhìn ông già đang pha trà.

“Đoan Mộc Giới Bình sao không biết hậu quả khi quân cờ bỏ khai ra, hắn có thể vứt nguyên cả đường dây lừa đảo qua điện thoại thì tiếc gì mấy nhân vật nhỏ...”