← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 223 Toàn phường gian nịnh, đâu chỉ tôi lừa. (1)

Đoan Mộc Giới Bình! Đoan Mộc Giới Bình! Cái tên làm người ta đau đầu.

Đôi lúc cảnh sát còn có ý nghĩ hoang đường, kẻ mình theo đuổi mười mấy năm ấy có tồn tại không?

Thời gian qua bọn họ giám sát mộ của họ Đoan Mộc, giám sát cả di tích nông trường cải tạo cũ, nhưng căn bản không phát hiện được gì. Ngô Ẩm Hữu tử vong cũng tra rồi, song vị thầy âm dương hành tung bất định đó trên người không có thứ gì giá trị, hôm qua Ngô Kỷ Cương cũng được thả rồi, thực sự vì Ngô Ẩm Hữu chết không ai thu xác, công an còn phải trả tiền lưu trữ trong nhà xác.

Còn một manh mối nữa là tên vô danh vừa khai báo, nhưng bị Lão Trịnh hất nước lạnh, tất cả liền trở nên xa vời.

“Thực sự không được thì chúng ta tạm buông vậy, thầy, hay là thế này, hôm nay kết thúc kỳ nghỉ, kéo dài tới 15, nếu thực sự không có manh mối giá trị thì chúng ta rút.” Thẩm Tử Ngang hỏi ý, hắn thực sự là nản chí rồi.

Lão Trịnh gật đầu: “Chớ nản, truy bắt nghi phạm phải kiên trì bền bỉ, thế này đi, cứ tra thử mấy nghi phạm mới lộ diện xem có phát hiện gì bất ngờ không?”

Lại là biện pháp cầu may, niềm vui của ba người Đồng Huy bị quét sạch, nếu Lão Trịnh nói thế thì khả năng không cao rồi. Đồng Huy chợt nhớ tới một người, nhân vật làm người ta đau đầu không kém, hỏi: “Không biết chỗ Soái Lãng có động tĩnh gì không?”

“Không, thời gian qua y chỉ lo buôn bán, tối ở thôn Ngũ Long, rất phối hợp, thậm chí y còn mời hai người giám sát mình ăn cơm.” Thẩm Tử Ngang hơi bực, không hiểu tên đó làm sao tìm ra người giám sát, hành động này không rõ là chế nhạo hay dằn mặt họ.

Tục Binh vẫn là người trực tiếp chỉ huy hiện trường, nói thêm: “Có điều hôm nay y đi tới trấn Loan Tắc rồi, khi đi còn chào hỏi hai nhân viên giám sát, tôi đang nghĩ xem có tiếp tục phái người teo y không?”

“Trấn Loan Tắc, nơi đó không phải sắp rời Trung Châu à?”

“Đúng, cục đường sắt tuyển dụng, cậu ta là con cháu nhân viên trong ngành nên được chiếu cố, tới trạm biến thế Thập Nhất Loan làm thợ điện.”

“Cái gì, làm thợ điện à?” Thẩm Tử Ngang ngỡ ngàng, nếu bảo cái tên bất trị đó làm ra việc gì thì hắn cũng không thấy lạ, nhưng lại ngoan ngoãn đi làm thợ điện ở nơi xa xôi vậy à?

Trịnh Quan Quần cũng ngẩn người, còn chuyên môn gọi điện cho Lão Soái, cảm tạ cung cấp tin tức hỗ trợ, thuận tiện hỏi về Soái Lãng, xác nhận y đi làm thợ điện.

Thế là sao? Thật à?

Thật đấy, Soái Lãng 3 giờ chiều đúng giờ tới trạm biến thế Thập Nhất Loan báo danh, sau đó nhận đồng phục xám xì xì, lần đầu có đồng phục, cảm giác rất mới mẻ. Tới một môi trường hoàn toàn mới, cảm giác khá thú vị, mỗi tội hẻo lánh quá, cách trấn Loan Tắc mười mấy km, cách quốc lộ 2 km, mà 2 km này phải đi bộ, chẳng trách Tiết Tiểu Nghệ đắc ý, té ra nơi này không ai thèm đến thật.

Có điều không tệ lắm, đứng ở tầng hai trạm biến thế, ở nơi diện tích mấy chục mẫu này toàn là thiết bị điện, dõi mắt xa hơn là bình nguyên bao la, trạm biến thế ẩn dưới vùng xanh mát, nhìn xa hơn nữa là Hoàng Hà đục ngầu.

Căng mắt ra nhìn cũng không thấy nổi một bóng người.

Chỉ có chút ngoài dự liệu, trên bản đồ nơi này nắm sát khu phong cảnh Hoa Viên Khẩu, ai ngờ cách những 20 km.

Vấn đề không lớn, nếu lượng tiêu thụ lớn thì lập trạm tiêu thụ cũng không tệ, quan trọng là không khí ở đây rất tốt, yên tĩnh, trừ tiếng máy điện chạy ra thì chẳng có âm thanh gì.

Đang vừa đi vừa mặc đồng phục, sau lưng có người gọi: “Này người mới, chìa khóa, phòng số 4, đừng chạy linh tinh, chưa vào biên chế chính thức bị điện giật chết không tính là tai nạn lao động đâu.”

Mả mẹ nó, nói gì xúi quẩy thế, Soái Lãng quay đầu lại, tên trạm trưởng ném chìa khóa qua, đã thế còn trừng mắt lên: “Nhìn cái gì mà nghìn, ở đây do lão tử định đoạt.”

Xong rồi, còn có kẻ ngang hơn mình, vốn Soái Lãng rất tức giận, có điều nhìn trạm trưởng này ngông nghênh như thế chỉ thấy tức cười, phất tay một cái, chẳng nói nữa. Tên kia thấy khuất phục được Soái Lãng thì dương dương đắc ý.

Soái Lãng đi xuống lầu, tới phòng số 4, vừa vào phòng đã có khách, hai người mặc đồng phục thợ điện, quần áo xộc xệch, thấy phòng có người, chưa gõ cửa đã vào, một ngồi ở giường một ngồi trên ghế, căn bản không coi mình là người ngoài.

Một tên mặt trên vuông phần cằm nhọn hỏi: “Mới tới à, phạm sai lầm gì thế?”

Tên khác râu ria hỏi: “Trước kia ở trạm nào?”

Soái Lãng không hiểu: “Ý các anh là gì? Phạm sai lầm mới tới đây à?”

“Đúng thế, không phạm sai lầm thì ai lại tới đây, đây là cái trạm xa nhất Trung Châu, đi mấy chục km mới tới được Thái Hành Sơn, thông thường nhân viên phạm sai lầm không nghiêm trọng bị đi đầy tới đây, ví dụ như trộm sắt, bán thiết bị gì đó, cậu phạm sai lầm gì?” Cằm Nhọn lặp lại câu hỏi.

“Không không, tôi không phạm sai lầm gì, tôi được phân phối tới đây, tôi là người mới, vừa mới thi vào.” Soái Lãng nói thi vào cũng hơi đỏ mặt: “Mới toanh luôn.”

“Ài, cậu không có người cha tốt, đó là sai lầm lớn nhất, vẫn là phạm sai lầm.” Râu Ria bới móc.

Thế mà cũng tính là phạm sai lầm à, Soái Lãng nhìn hai đồng nghiệp, lôi thôi lếch thếch, mồm toàn mùi khói thuốc, quần áo bẩn thỉu nhăn nhúm, tay còn dính dầu, loại dầu máy biến áp, thấm rất sâu. Xem ra là ở cơ sở lâu đã trơ lỳ rồi chẳng còn bận tâm gì nữa.

Ừ thì nơi này làm gì có ai khác nữa?

Soái Lãng cười, lấy thuốc lá đắt tiền của mình ra mời hai đồng nghiệp, hai người kia vui lắm, tám gẫu một hồi mới biết ở đây kể cả mình mới có sáu người, thuận miệng nói: “Gian khổ quá nhỉ, trên cục phải nghĩ tới cân bằng giới tính, phân phối cho chúng ta mấy nữ nhân viên chứ?”

Hai người kia cười phá lên, Cằm Nhọn nói: “Đừng mơ chu vi 5 km quanh đây ngay cả thỏ cũng là đực nốt.”

Râu Ria cũng nói: “Ai ở đây vài năm đều song thủ vô địch.”

“Là sao?” Soái Lãng tò mò.

“Thì tay trái làm nhàm rồi chuyển tay phải cho mới mẻ chứ sao, ngày ngày luyện, thế nào chẳng vô địch.” Râu Ria làm động tác tuốt ống, sau đó cười hô hố cực kỳ thô bỉ.

Xong rồi, mình về xã hội nguyên thủy rồi, người ở đây cái gì cũng thẳng tuột, Soái Lãng đang nghi ngờ quyết định của mình thì cái giọng như lệnh vỡ của trạm trưởng truyền tới: “Cẩu Tử, Lão Mao với cả Thằng Nhãi nữa, xéo ra đây.”

Vừa gọi một cái hai người kia đứng bật dậy chạy ra, vừa tới nơi thì trạm trưởng chỉ huy: “Lái xe đi xuống sông bắt vài con cá, tối nay uống vài chén, uống xong đánh mạt chược, ai thua tuần sau trực đêm.”

Soái Lãng ngó nghiêng ở cửa sổ, thấy cái xe nát ở góc sân, bên trên có máy phát điện công suất lớn, Cẩu Tử và Lão Mao hí hửng chuẩn bị đi.

Dùng điện đánh cá? Uống rượu? Đánh mạt chược? Mấy từ khóa nhạy cảm nhanh chóng tổng kết trong đầu Soái Lãng.

Ê, hình như mình đến đúng chỗ đấy chứ, Soái Lãng mừng thầm chạy ra chặn xe hí hửng gọi: “ Khoan khoan, cho tôi đi với, tính tôi một phần, tôi cũng uống rượu đánh mạt chược...”