Q2 - Chương: 224 Toàn phường gian nịnh, đâu chỉ tôi lừa. (2)
Ba chiếc xe tải vận chuyển cỡ siêu lớn từ từ chuyển hướng, khi lái vào công ty điện tử Lập Tấn, ở trên xe xuống là thư ký Lưu, bị cảnh tượng trước mắt làm bất ngờ, địa điểm không nhỏ, phải trên 40 mẫu, khu văn phòng 12 tầng, quy mô này không phải là lớn.
Có điều với nhà máy điện tử lấy sản xuất làm chủ thì đáng chú ý là nhà xưởng, kết cấu hai tầng, tình sơ sơ phải trên 9000 mét vuông, một cơ sở sản xuất thế này dù là ở Trung Châu cũng hiếm thấy, nghe nói họ chỉ dùng nửa tháng là xây xong bộ khung, bây giờ đang lắp tường kính, xem ra có tiền đi khắp thiên hạ, không tiền vào thôn nửa bước khó đi.
Chỉ là như thế chưa đủ để thư ký của tổng giám đốc Cty Hoa Thái ngạc nhiên, cô ngạc nhiên là ở trước tòa nhà văn phòng đỗ chiếc xe Hồng Kỳ, mà biển số có tới 4 số 0, xe không phải vấn đề, vấn đề loại biển số này chỉ có thể tới từ thành ủy.
Đúng, là xe của thành ủy, vừa mới đưa xe xuống thì ba người trong tòa nhà đi ra, thư ký Lưu nhận ra ngay đi đầu là chủ nhiệm văn phòng thành ủy, bên trai là Liêu Hậu Khanh của Cty săn đầu người Duệ Sĩ, bên phải là Thái Bác Văn phong độ ngời ngời.
Thai Bác Văn tiễn vị chủ nhiệm văn phòng kia đi, hàn huyên vài câu với Liêu Hậu Khanh trước khi lên xe, sau đó mới đi nhanh tới, tươi cười nghênh đón thư ký Lưu: “Cô Lưu, sao lại tới đây?”
“Sao? Tôi không nên tới đây à?” Lưu Hinh Lan cố ý hỏi, người chưa tới, trên người Thai Bác Văn truyền tới mùi nước hoa nam nhân rất hấp dẫn, mùi ngày khiến cô ngây ngất lúc khiêu vũ, ngây ngất hơn nữa là phong thái ưu nhã mà không cầu ký kiểu cách, phong độ mà vẫn tự nhiên của hắn.
Thai Bác Văn tiến tới khoảng cách thích hợp: “Không không, tôi vinh hạnh quá thôi, sớm biết thế tôi tự mình đi lấy xe rồi, làm phiền cô, thật là ngại.”
“Thế à? Sao tôi cảm giác anh chẳng ngại chút nào cả?” Lưu Hinh Lan cố ý gây khó dễ, phát hiện mắt đối phương rất sáng, không biết là vì xe hay là vì mình.
Thai Bác Văn nắm chừng mực rất chuẩn: “Thật, nhưng nhìn thấy cô bị niềm vui làm quên ngại rồi.”
“Mồm mép.” Lưu Hinh Lan khẽ mắng, rất nhỏ, chỉ là hiện không phải lúc liếc mắt đưa tình: “15 chiếc xe, tất cả dựa theo hợp đồng, ông chủ Thai, giao tình thì giao tình, làm ăn ra làm ăn, số tiền còn lại anh định bao giờ thì trả?”
Chỉ là kiếm chuyện mà nói thôi, theo Lưu Hinh Lan thấy, với sản nghiệp lớn thế này, trả nốt tiền mua xe là chuyện nhỏ, thậm chí cộng thêm cả thành phần quan hệ tư nhân, cho trả dần theo từng đợt cũng không phải là không thể.
Ai dè nói vậy Thai Bác Văn áy náy nói: “Thực sự xin lỗi, khả năng tôi phải trái hẹn rồi, không thể trả số tiền còn lại, phải hoãn vài ngày.”
“Chuyện này... “ Mặt Lưu Hinh Lan tức thì phủ một tầng sương, cô không bao giờ có thiện cảm với khách hàng nợ nần: “Chuyện này không thích hợp, công ty chúng tôi làm việc theo hợp đồng.”
“Đừng hiểu lầm cô Lưu, không phải tôi cố ý mà là hiện giờ tôi không có nhân dân tệ.” Thai Bác Văn vội vàng giải thích, rất thành khẩn.
“Không có nhân dân tệ thì làm sao tôi làm ăn được với anh, anh mới chỉ trả 15% tiền cọc, còn chưa đủ trả đợt đầu.” Lưu Hinh Lan bắt đầu nghi ngờ đây là thứ ngoài vàng ngọc trong thối nát, loại như vậy thời buổi này không thiếu.
Thai Bác Văn càng cuống, giọng khẩu âm phương nam trộn lẫn tiếng phổ thông không dễ nghe lắm: “ Sorry, xin lỗi, là tôi diễn đạt không đúng... Là thế này, công trình nhà xưởng của tôi vừa kết toán, thêm vào thiết bị và bố công nhân viên, số tiền đổi trước đó hết rồi. Chúng tôi trước kia không dùng nhân dân tệ làm tiền tiêu dùng, phải thông qua tài khoản ngoại hối quy đổi, thời gian qua các nơi kiểm soát mạnh với tài chính vào thị trường...”
Lưu Hinh Lan bình tĩnh nghe, mỗi khách hàng nợ tiền luôn có lý do hợp tình hợp lý nên bất kể hắn nói gì thì cũng không thuyết phục được cô: “Vậy anh nói phải làm sao đây, chuyện làm ăn này do anh đích thân bàn với tổng giám đốc Hoa, vậy anh tìm ông ấy nói chuyện đi.”
“Ôi, đừng đem mọi chuyện coi thành làm ăn chứ.” Thai Văn Bác thất vọng về biểu hiện thực dụng của Lưu Hinh Lan, rồi giải thích: “Đừng nghĩ tôi cố ý nợ tiền... Ý tôi là muốn thương lượng với các cô, có thể dùng ngoại hối kết toán không, USD hay tiền Singapore đều được, chứ nếu nhất định muốn NDT, thực sự phải đợi vài ngày.”
“Được, sao anh không nói sớm.” Lưu Hinh Lan chớp mắt tươi cười như chưa từng có vấn đề, đúng là thư ký rất chuyên nghiệp.
“Tại tôi, tại tôi.... Là do tôi biểu đạt không tốt, các cô cho tôi một tài khoản ngoại hối, tôi trả bằng USD.” Thai Bắc Văn rộng rãi nói.
Lưu Hinh Lan tất nhiên đồng ý, gọi một cú điện thoại, muốn có một tài khoản ngoại hối, dùng di động liên kết với nhau, không ngờ Thai Bác Văn nói đợi một chút, trực tiếp dùng ipad vào ngân hàng online, chớp mắt cái tiêu sái nói: “ Xong rồi.”
Đơn giản vậy thôi sao, Lưu Hinh Lan lấy làm lạ, làm ăn với đơn vị địa phương cần phát hóa đơn, báo thuế, phê duyệt rất rườm rà, nhiều nơi vẫn tiền phải lấy giấy ra cho kế toán cấp, không ngờ người nước ngoài này lại như mua một món đồ chơi, tay giao hàng tay giao tiền.
Thai Bác Văn nói: “ Chúng tôi chú ý hiệu suất, không rườm rà như ở Đại Lục, vốn số xe này phải đợi vào sổ sách công ty sau đó mới kết toán, có điều nể mặt cô Lưu, tôi dứt khoát chút, tránh làm khó cô.”
“Vậy cám ơn anh.” Lưu Hinh Lan có chút áy náy vì vừa rồi hiểu lầm.
Trong lúc họ nói chuyện một đám nam nữ trong tòa nhà chạy ra, ai nấy chọn xe mình thích, sau đó mới chào hỏi Thai Bác Văn, thái độ rất tôn sùng. Lưu Hinh Lan thầm ghen tỵ, công ty nước ngoài có khác, cô làm cho Hoa Thái sáu năm rồi mà đâu có đãi ngộ này, công ty người ta chỉ vừa mới xây dựng thôi đấy. Cô đang định cáo từ, bất ngờ Thai Bác Văn nói: “Cô Lưu, nếu thuận tiện tôi muốn mời cô cùng ăn trưa được không?”
“Chuyện này...” Lưu Hinh Lan chần chừ, dù rất muốn đi nhưng cố áp xuống, thân phận hai bên chênh lệch quá lớn, cô không có phúc phận này.
Thai Bác Văn chân thành hỏi: “Có phải tôi quá đường đột rồi không?”
........
(*) nhân vật này tên là Thai Bác Văn, nhưng tiếng Việt thì cái tên Văn Bác rõ ràng thuận miệng hơn, đôi lúc dịch mình lẫn lộn Văn Bác, Bác Văn, không sửa hết, mọi người thông cảm.