Q2 - Chương: 227 Toàn phường gian nịnh, đâu chỉ tôi lừa. (5)
Thượng Ngân Hà đợi tới khi gần kết thúc mới đến, xưa nay hắn ta luôn kín tiếng, lần này xe của mình cũng không dùng, cùng trợ thủ thêm vào một vệ sĩ đi chiếc Huyndai rất bình thường tới, hắn bảo lái xe: “Đi chậm chút.”
Trợ thủ bên cạnh rất tò mò, xưa nay lễ khai trương, khánh thành, khởi công, tổng giám đốc Thượng không tới, vì tài sản của Hoa Ngân tuy không nhỏ, nhưng thanh danh không tốt, nếu mà xuất hiện ở trường hợp công khai khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ: À, tới đòi nợ đấy.
Nếu không phải đi đòi nợ thật, làm thế quá bằng chơi ác với người ta rồi, khai trương người ta cần may mắn, chủ nợ lại tới nhà, ai mà vui cho nổi. Thế nên bất kể là nghĩ cho người ta hay nghĩ cho mình, tổng giám đốc Thượng đều không tham gia trường hợp như thế. Nói thật ra như thế cũng đỡ tốn thời gian vô nghĩa, nói tới xã giao, tổng giám đốc Thượng còn cần sao?
Mà hôm nay đích thân tới như vậy làm Ân Phương Thuyên đoán không ra nữa, lúc này qua cửa kính, cảnh tượng lễ khai trương rất náo nhiệt, lúc này phó thị trưởng thành ủy đang đứng trên đài cao, giọng phấn chấn phát biểu, không ai chú ý tới một chiếc xe rất bình thường đi ngang qua.
Xe đi rất chậm, đi từ bên này cổng chính đi qua đầu bên kia rồi, tốc độ càng chậm hơn, lái xe hỏi: “Tổng giám đốc, hay là chúng ta quay lại?”
“Không cần, đi thôi.” Thượng Ngân Hà lắc đầu nói.
Ân Phương Thuyên hồ nghi nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu: “Tổng giám đốc, sao lại hứng thú với nhà này thế, chúng ta không phải là không định cho họ vay sao?”
“Tôi xuất phát từ sự cẩn thận thôi, phàm là người mượn tiền của tôi, tôi không sợ có ai dám không trả, chỉ sợ không có năng lực mà trả thôi, chàng trai đó có vẻ nằm ngoài dự liệu của tôi rồi.” Thượng Ngân Hà có vẻ khó nghĩ, tựa như nói với bản thân: “Chính phủ thành phố, chính phủ khu rồi công thương, thuế vụ, một đám người tới góp vui, chắc là tiêu không ít tiền hả?”
Ân Phương Thuyên thấy ông chủ đánh giá Thai Bác Văn như vậy, lòng máy động, quay lại đáp: “Dạ, tôi nghe tin nội bộ nói, tổ chức nghi thức này dự toán 300 vạn.”
“Ha ha, lá gan không nhỏ, lanh lợi đấy, như thế giấy thông hành ở hai giới chính trường, thương trường rồi, không cần bao lâu, đường của cậu ta ngày càng rộng... Cô có thấy không, trong số lẵng hoa chúc mừng có bốn ngân hàng thương nghiệp lớn, có ngân hàng thành phố, khứu giác đám người này rất nhạy bén, e là ngửi thấy mùi cơ hội rồi.” Thượng Ngân Hà chỉ vào trọng tâm.
Ân Phương Thuyên biết, phàm là nghề có thể kiếm tiền, ông chủ Thương luôn nhắm chuẩn thời cơ nhảy vào chia canh, mỗi lần những xí nghiệp kia gặp khó là thời cơ này vào tốt nhất, ngạc nhiên nói: “Ông chủ, giờ chưa phải thời cơ ra tay tốt nhất.”
“Tôi không lên tiếng là muốn xem sự kiên nhẫn của cậu ta tới đâu, bằng vào tài sản nhà xưởng kia, cho cậu ta vay một hai trăm triệu không thành vấn đề. Có điều tôi không ngờ, cậu ta không để chúng ta vào mắt, xem ra đám người nước ngoài này làm ăn chính thống, tin vào ngân hàng hơn... Tiểu Thuyên, cô tính chưa, tổng đầu tư của họ bao nhiêu?”
“Chừng 500 triệu, địa điểm, văn phòng 200 triệu, thiết bị 170 triệu, tháng sang thiết bị tới bắt đầu lắp đặt. Sau đó nhân viên, tiền lương, xe cộ, gần 100 triệu, rồi thêm vật liệu sản xuất nữa... Trước tết họ cần thêm 300 triệu.” Ân Phương Thuyên không chỉ có vẻ đẹp, nghiệp vụ cũng rất cao, tính toán đâu vào đó
“Giúp tôi hẹn người này, đừng nói chuyện vay tiền, cứ nói là buổi tối có buổi tụ hội tư nhân, muốn mời hắn.” Thượng Ngân Hà ra chỉ thị.
Ân Phương Thuyên không hỏi nhiều tức thì chấp hành, điện vừa thông, theo tỏi quen ấn loa ngoài cho ông chủ nghe, không ngờ nghe thấy giọng trêu ghẹo của Thai Bác Văn: “Ồ, cô Ân, khách quý, khách quý, sao lại nhớ tới tôi thế, tôi năm lần bảy lượt mời cô, cô lại chẳng nể mặt.”
“Vậy tối nay tôi nể mặt anh nhé, ông chủ của chúng tôi muốn mời anh tụ hội riêng, thế nào, khoảng tám giờ anh có tiện không?”
“Khoan khoan... Rốt cuộc là cô mời hay là ông chủ của cô mời?” Thai Bác Văn hỏi lại.
“Khác gì sao?”
“Đương nhiên rồi, nếu là cô mời, dù là nước sôi lửa bỏng, tôi cũng đi... Có điều nếu ông chủ của cô mời thì thôi, thời gian này tôi thực sự rất bận, dùng lời người Đại Lục là chạy khắp nơi cầu ông van bà, nếu biết tới Đại Lục làm ăn lại khó thế này, tôi chẳng tới.”
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm cao, chọc giận ông chủ tôi, anh làm ăn càng khó hơn đấy.” Ân Phương Thuyên không ngờ Thai Bác Văn lại nói như thế, vội nghiêm giọng nói.
“Tôi có chọc đâu, là các cô không thèm để ý công ty nhỏ của tôi mà... Thực ra tôi mong hợp tác với Hoa Ngân lắm chứ, tài chính sung túc, quan hệ rộng rãi, làm việc gì ở Trung Châu cũng thuận lợi, đâu cần giống tôi mỗi ngày phải chạy gãy chân mới làm được vài việc nhỏ xíu.” Thái Bác Văn tựa như đang kể khổ.
“Vậy anh càng phải tới chứ, nói không chừng có lợi cho anh.” Ân Phương Thuyên biết ông chủ mình rất hưởng thụ được người ta kiêng kỵ, ám thị.
“Em gái à, không phải tôi không muốn đi, mà không đi được... Tôi vay tiền ngân hàng có tiến triển rồi, không thể bỏ đó, đến khi tôi vay được rồi thì ăn nói với ông chủ cô thế nào... Hay thế này, lần sau vay tiền gặp khó khăn, tôi làm tìm tổng giám đốc Thượng.”
“Tới khi đó anh mời được ông chủ của tôi không, tôi không đảm bảo đâu.” Ân Phương Thuyên cúp điện thoại luôn, sợ tên kia nói nữa làm ông chủ nổi giận, hai người họ vượt ngoài quan hệ ông chủ và trợ lý, cho nên cô rất cẩn thận không để nam nhân bên cạnh xuất hiện trong tầm mắt ông chủ.
Không ngờ Thượng Ngân Hà cười: “Đừng lãnh đạm với người ta thế, tiếp xúc nhiều một chút, nhà này tiềm lực lớn, đáng đầu tư lắm.”
Ân Phương Thuyên cẩn thận nói: “Nhưng giờ hắn đã móc nối được với ngân hàng rồi.”
“Đó không phải là vấn đề, không nghe hắn nói sao, hắn mong hợp tác với chúng ta mà không được, vay tiền của chúng ta, làm gì cũng thuận lợi, vay tiền của ngân hàng, ngân hàng không thể cung cấp cho hắn sự tiện lợi đó...” Thượng Ngân Hà trước nay có khi không đòi lại được tiền, nhưng chưa bao giờ không cho vay đi được, đối với chuyện này tựa hồ đã có quyết định.