Q2 - Chương: 228 Mất bò làm chuồng, xuống quê cần sớm. (1)
Trong tòa nhà Cty điện tử Lập Tấn, cúp điện thoại rồi, Thai Bác Văn nhìn quanh, lấm lét như trộm bấm một số, nói nhỏ: “ Chị Từ, phía Thượng mặt rỗ có chút vấn đề, tôi bày ra thế trận rất lớn, hôm nay khai trương mời cả phó thị trưởng rồi, cái danh con riêng cũng đút tiền cho mấy tờ báo lá cải tung ra. Vậy mà hắn không lộ diện, chỉ bảo trợ lý mời tôi đi tụ hội, chi tiết không nói rõ qua điện thoại được, tôi từ chối rồi, tôi cảm thấy có thể tiếp tục nhử hắn.”
Từ cuối tháng 9 đến Trung Châu, đã hơn 1 tháng trôi qua, tiền tiêu như nước rồi mà hiệu quả chưa thể hiện ra, Thai Bác Văn rất sốt ruột, không ngờ chị Từ bên kia điện thoại khen hắn làm đúng: “Thượng Ngân Hà lăn lộn giang hồ mấy chục năm, sao dễ dàng giao tiền cho người ngoài, thực sự không được, chúng tôi mua mấy chục triệu thiết bị đưa tới Trung Châu để vở kịch thật hơn một chút... Có điều cậu chú ý nắm thời gian, tiền vay ngân hàng và tiền đi vay ngoài không thể cách nhau quá xa, nếu không cầm được cũng không giữ được đâu.”
“Vâng... Tôi biết rồi... Chị cứ yên tâm...” Thái Bác Văn liên tục gật đầu, dù thế nào lần này có thể làm vụ lừa đảo trị giá thấp nhất là trên trăm triệu, nói thế nào cũng thành chuyện đáng kiêu ngạo.
Mật mưu hồi lâu, từ nhà vệ sinh đi ra, Thai Bác Văn giật bắn mình, một nữ nhân tóc xoăn mặt tròn vỗ đét một cái vào mông, nữ nhân đó lập tức cười khanh khách, là tiểu tình nhân của ông chủ cơ giới Tứ Phương. Từ lúc quen Tần Cách Phi, hắn liền quen với cô bạn thân Vũ Mạn Âm này của Tần Cách Phi, cô gái này lại còn lẳng lơ hơn cô bạn, thường xuyên động chân động tay với hắn. Thai Bác Văn vừa làm chuyện mờ ám bị cú này làm giật bắn mình, Vũ Mạn Âm vui vẻ lắm: “ Oa, đừng làm bộ đơn thuần, tôi biết anh bà Cách Phỉ gian díu với nhau.”
“Biết thì sao nào, tôi thích, cô ấy cũng vui lòng... Sao, cô cũng định ra tay tới tôi à?” Thai Bác Văn hồi tỉnh trêu ghẹo.
“Đúng thế, chỉ không biết anh có đáng để ra tay không?” Vũ Mạn Âm từng khiêu vũ với hắn một lần, rất động lòng, nhưng động lòng hơn nữa là thân phận và tài sản của hắn.
Thai Bác Văn cười dâm tiện: “Thử mới biết, cô chưa hỏi Cách Phỉ hả?”
“Cút cút cút...” Vũ Mạn có chút đỏ mặt đẩy hắn một cái, hai người cùng đi ra ngoài: “ Thấy anh từ buổi lễ trốn đi, tôi liền đi theo, nghe nói anh và Cách Phỉ mở một phòng ở sàn giao dịch chứng khoán, mười mấy ngày qua kiếm mấy chục vạn … Trong tay tôi có chút tiền rảnh rỗi, cho tôi một phần được không?”
“Em gái, chuyện này không thích hợp, chứng khoán không ai vô địch, nếu cô lỗ thì tôi không đành lòng.”
“Thôi đi, đừng cho rằng tôi không biết anh liên kết với nhà cái...”
Thai Bác Văn thiếu chút nữa che miệng Vũ Mạn Âm, liên tục xua tay: “Đừng đừng, đừng nhắc tới chuyện này, trình độ của tôi nhiều lắm là linh cẩu theo đuôi sư tử thôi, so với ông chủ lớn tiền tỷ làm nhà cái thao túng thì tôi kém xa lắm... Cách Phỉ thật là, sao chuyện này cũng nói linh tinh.”
“Vậy tôi không nói, anh phải cho tôi một phần... Đừng có thái độ như thế, có gì khó đâu, thêm một người là thêm một phần thực lực mà.” Vũ Mạn Âm ra sức kéo tay hắn lắc, bầu ngực ép hẳn vào tay hắn tới bẹp đi.
Thai Bác Văn nở nụ cười khó phát giác, đã có con mồi mắc câu, sao không vui chứ, bề ngoài vẫn tỏ ra miễn cưỡng: “Được thôi, nhưng mà chơi cổ phiếu chỉ là chơi thôi, giống đánh bạc, đánh ít vui vẻ, đừng để chơi nhiều thương tâm... Thôi, vì giao tình của em và Cách Phỉ, lỗ anh bù cho em, thắng thì là của em.”
“Thế còn được, bao sao anh làm Cảnh Phỉ điên đảo...” Vũ Mạn Âm ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ, khi rời hành lang, buông tay ra, khôi phục đi đứng đàng hoàng, không lộ chút manh mối nào.
Quay trở lại buổi lễ, Thai Bác Văn bắt tay với từng ông chủ tới tham dự, cám ơn họ, thi thoảng nhìn thấy nữ nhân mình quen, còn nở nụ cười hiểu ngầm, vở kịch diễn càng lúc càng sâu rồi.
………. ………… ……………
Ngày 28, sương xuống, trời lạnh buốt... Phương Hủy Đình vừa rón rét tới văn phòng, cô lại đi làm muộn, phải bắt taxi, thầm thở dài, tháng này mà đi muộn mấy lần nữa thì hết lương, nếu mà phải ngửa tay xin tiền mẹ nữa thì xong đời, lần sau mẹ bắt đi xem mắt, có muốn chống đối cũng không đủ tự tin.
Tại trời lạnh ngủ ngon quá mà, hôm qua cô đang ngủ, nghe chuông đồng hồ reo vươn tay ra đập vỡ luôn, đó là lý do cô chẳng bao giờ dám dùng di động hẹn giờ.
Phương Hủy Đình thở dài lật lịch sang trang mới, chuẩn bị cầm bút viết vài câu an bài trong ngày, tựa hồ có chuyện phiền lòng ném bút sang bên, mở tủ văn phòng, lấy cốc pha trà, lười nhác dựa vào lưng ghế, hưởng thụ ánh nắng lên cao dần chiều vào người mình.
Văn phòng trung tâm chống lừa đảo, biên chế cũng tính là một cơ cấu độc lập, có điều chủ nhiệm là kiêm quản làm việc ở ban tuyên truyền, phó chủ nhiệm cũng là kiêm quan làm việc ở đại đội cảnh sát mạng, quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi mình cô.
Nghe nói là năm nay sẽ phân phối thêm người, cơ mà cái văn phòng này, chẳng xuống được cơ sở kiếm chác, chẳng lên được trung tầng lôi kéo quan hệ, muốn đợi có người tới chẳng biết tới bao giờ. Thêm vào thời gian trước Phương Hủy Đình bị điều tới tổ chuyên án, thế là cái trung tâm chống lừa đảo này chỉ còn hư danh, thi thoảng đăng vài thông tin lên mạng, nhàn nhã cực.
Cơ mà con người là thế, lúc bận thì bực, lúc nhàn lại phiền, Phương Hủy Đình nhìn nước trà hồi lâu, mãi mới nhớ ra phải uống, thế là làm một ngụm, mỗi tội quên đậy nắp, trà nguội rồi....
Cô nàng này đểnh đoảng vậy đấy, nói theo lời mẹ cô là, chỉ được cái mặt xinh đẹp thôi, Phương Hủy Đình rất ghét câu đó.
Tình huống của Phương Hủy Đình bây giờ cơ bản là thế, đi làm, pha hai ấm trà uống tới hết giờ, càng nhàn nhã càng khiến người ta bức bối, đó không phải cuộc sống cô muốn, cô nhớ ngày tháng cùng Tiểu Mộc đi điều tra ngoại vi, nhớ lúc chìm trong đống tài liệu, bận bịu mà phong phú.
Phương Hủy Đình buồn chán lật lịch, từ ngày 16 rút tổ chuyên án tới nay, hai tuần rồi trên lịch công tác chẳng ghi cái gì cả, cũng có nghĩa là chẳng làm cái gì cả, mỗi ngày tới uống trà, xem báo, tán gẫu với mấy cô gái cùng tuổi phòng bên, thời gian cứ hồ đồ trôi đi, làm cô rất bực.