Q2 - Chương: 229 Mất bò làm chuồng, xuống quê cần sớm. (2)
Hôm nay mới sáng dậy Phương Hủy Đình đã gặp chuyện bực mình, vì tối qua lên mạng ngủ muộn, sáng nay thời tiết dễ chịu nên ngủ nướng, mẹ cô gọi ba lần mới dạy, bị cằn nhằn một phen, thế là lại cãi nhau với mẹ một hồi.
Mẹ cô có oán niệm rất sâu với cô con gái làm nhầm nghề, giới thiệu cho cô đi xem mắt nhiều lắm, đối phương chỉ gặp được một hai lần là chạy, khó khăn lắm mới có người tới nhà làm mai cho một cán bộ công an, hai vợ chồng thích lắm, ài, con gái lại không thích, hẹn cũng chẳng đi...
Mẹ già kiếm cớ mắng con gái tham ăn lười làm, mắt cao quá đầu, cuối cùng phán: Con không gả đi thỉ 30 ra ngoài mà ở, khỏi mẹ nhìn thấy đã bực.
Phương Hủy Đỉnh đáp lại: Con mà gả đi rồi, mẹ có mong con về con cũng chẳng về.
Bực tức tới không nuốt nổi bữa sáng, Phương Hủy Đình bỏ đói tới đơn vị, uống vài cốc trà, tâm tình bình tĩnh hơn ngồi xem báo... Thời sự bỏ, không phải lãnh đạo thị sát thì mở rộng thành phố, chẳng liên quan... Lật liền vài trang, thấy toàn quảng cáo, không nhà hàng này khai trương, thì nhà hàng kia ưu đãi... A, hôm nay có chút khác biệt một Cty điện tử Lập Tấn khai trương, làm Phương Hủy Đình ức tới ném tớ báo sang bên....
Chán, mở máy tính vào mạng, đăng nhập QQ, thôi chết rồi, ai trộm nhân sâm chị trồng rồi, còn trộm sạch sẽ... Thôi xong, nhất định là đám cú đêm cảnh sát mạng, đám này mỗi ngày ngồi máy tính mười mấy tiếng, làm việc chưa chắc nhiều nhất, hái trộm rau nhiều nhất chính là bọn họ... Đợi đó, tôi xem xem ruộng nhà ai có đồ tốt, dám trộm của tôi này...
Phương Hủy Đình bỗng nhiên phát hiện có nhà còn nuôi vài con lợn, mừng lắm, di chuột định dắt về, ai ngờ đúng lúc này có tiếng gõ cửa cộc cộc, cô nhanh tay chuyển sang giao diện học tập tri thức an ninh mạng, làm vẻ ngồi ngay ngắn hô: “Mời vào.”
Vừa thấy người đi vào, Phương Hủy Đình vui mừng đứng dậy chạy ra, cười tít cả mắt: “Chú Trịnh, chú Trịnh, có phải vụ án có tiến triển, muốn khôi phục tổ chuyên án không?”
“Khà khà, sao đứa nào thấy tôi cũng hỏi câu này đầu tiên thế nhỉ?” Lão Trịnh lắc đầu: “ Nếu có tiến triển thì có điện thoại gọi tới triệu tập người rồi, còn cần tôi nói sao?”
Ồ, Phương Hủy Đình lập tức ỉu xìu, một phần là vì cô buồn chán quá rồi, phần nhiều là tuy tổ chuyên án được biểu dương, nhưng đứng phía sau thực sự chưa sa lưới, khiến mọi người đều không cam lòng.
“Tôi biết cháu không cam lòng, đám Tục Binh, Hình Ái Quốc cũng không nhàn, luôn gián tiếp điều tra, có tin tức không chừng tổ chuyên án sẽ còn tổ chức lại...” Lão Trịnh an ủi Phương Hủy Đình: “Đừng nản, với kinh nghiệm làm cảnh sát mấy chục năm của tôi, loại nghi phạm án mạng này giống như dính lời nguyền ấy, sớm muộn phong thủy cũng xoay chuyển về phía chúng ta, không có ngôi nhà 30 năm nào không dột.”
“Cháu hiểu, nhưng mà nếu tám mười năm nữa mới bắt được hắn có ý nghĩa gì, giống như án mạng, nhiều vụ án kéo dài cả hàng chục năm hung thủ mới sa lưới, tuy tuyên dương được chính nghĩa, nhưng cũng lần nữa khơi lên vết thương lòng của người nhà người bị hại.”
“Thế nên chúng ta vẫn phải không tiếc công sức lấy ra chân tướng vụ án, dù đau thêm một lần còn hơn tiếc nuối cả đời.”
“Cũng phải.” Phương Hủy Đình không tranh luận nữa, hỏi: “Chú Trịnh, sao hôm nay chú có hứng thú tới cục thế.”
Trịnh Quan Quần mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi, đi trạm biến thế Thập Nhất Loan một chuyến, cháu có muốn đi cùng không?”
“Sao thế ạ, Soái Lãng lại phạm vào chuyện gì rồi sao?” Vừa nghe tới địa danh Thập Nhất Loan, phản ứng đầu tiên của Phương Hủy Đình là người kia lại gây chuyện rồi, lòng lo lắng.
Trịnh Quan Quần nhìn thấy hết phản ứng đó, lắc đầu: “Không, tôi tìm cậu ấy tán gẫu thôi.”
“Vậy thì cháu không đi đâu, cháu và anh ấy chẳng có gì mà nói hết.” Phương Hủy Đình khách khí từ chối, nhưng cái vẻ giấu đầu lòi đuôi thiếu tự nhiên hiện hết lên mặt.
Lão Trịnh tựa như nói đùa: “Tôi không có gì cả, cô bé xinh xắn như cháu ra mặt tốt hơn ông già như tôi, cháu biết cái thằng đó tính tình khó ưa thế nào mà, tôi nói cậu ta có khi chẳng buồn ghé mắt... Chúng ta muốn đối phó với một kẻ lừa đảo thì phải tìm người hiểu hắn nhất, trong trại giam cũng có những kẻ ấy, nhưng chắc gì đứng cùng phe với chúng ta.”
“Không thích hợp đâu ạ, cháu thấy đừng đi thì hơn, nếu chú có tâm tư ấy, cháu tiến cử cho chú vài nữ cảnh sát xinh đẹp.” Gặp phải cái đinh mềm rồi, Phương Hủy Đình nhìn rõ lý do của Trịnh Quan Quần không đủ vững, hơn nữa từ tận đáy lòng cô không muốn lấy thân phận cảnh sát xuất hiện trước mặt Soái Lãng, không muốn nhìn thấy đôi mắt thù hận cùng khinh bỉ của y.
Chuyện vừa qua bằng lương tâm mà nói, cô thấy cảnh sát nợ Soái Lãng, nói tới công lao trong vụ án này, y chắc chắn lớn nhất, kết quả chẳng được gì, còn gặp đối đãi bất công, đôi lúc nghĩ thôi cô đã áy náy.
“Cháu đem cảm xúc cá nhân vào công việc rồi.” Trịnh Quan Quân nghiêm giọng chỉ trích: “Cậu ta giúp cháu rất nhiều, cho nên cháu không nỡ thấy cậu ta liên quan tới vụ án, đúng không?”
“Vâng, chú Trịnh, chú đừng quên, anh ấy không chỉ giúp mình cháu, mà là giúp cảnh sát chúng ta. Nếu chú nhất định nói thế, cháu có quyền tránh đi.” Phương Hủy Đình rất có cá tính nói.
“Đừng như thế, tôi tới đây không phải khơi lên tâm lý phản kháng của cháu, cháu nghe tôi nói đã. Thời gian qua tuy tôi không tra được tin tức của Đoan Mộc Giới Bình, nhưng sau khi tìm hiểu tỉ mỉ hành tung của Soái Lãng, tôi có phát hiện.” Trịnh Quan Quần xoa dịu, cô bé này là điểm quan trọng trong việc giao thiệp với Soái Lãng: “Cháu đừng nghĩ cậu ta giúp cảnh sát, tôi thấy cậu ta có dụng tâm, còn nhớ lần đầu cháu quen cậu ta không?”
Phương Hủy Đình không đáp, nhưng bị đề tài này thu hút, cô sao quên được hai người gặp nhau thế nào, lúc đó ở đầu ngõ Đông Quan, Soái Lãng trực tiếp cho Tiểu Mộc một trận, khi ấy cô coi Soái Lãng là tên lưu manh đường phố, không ngờ phát triển tới bây giờ thành dính líu cả tới đại án rồi.
“Cháu điều tra Nữ Tiêu nên bắt được Soái Lãng, thẩm vấn ba lần không có thu hoạch gì, nhưng cậu ta cho các cháu một thu hoạch bất ngờ, tìm ra ổ đa cấp, bắt được hơn trăm nghi phạm. Kết quả cậu ta nhờ tố cáo có công nên thoát nạn, không ai điều tra sâu hơn về Nữ Tiêu nữa.” Trịnh Quan Quần nhắc: “Đúng không nào?”