Q2 - Chương: 230 Mất bò làm chuồng, xuống quê cần sớm. (3)
Phương Hủy Đình ngẩn người, cũng chính vì lần đó mà hai người dính líu không rõ ràng, không tới được với nhau nhưng cũng không giữ khoảng cách. Lần này Soái Lãng rời tổ chuyên án, dùng số di động cô không biết gửi cho một tin nhắn, còn Phương Hủy Đình trả lời tạm thời đừng liên hệ, lo lắng điện thoại của Soái Lãng bị kiểm soát, gây ra đống phiền toái... Hơn một tháng không gặp thi thoảng nhớ tới, ký ức vẫn rất rõ ràng.
Trịnh Quan Quần hiểu lầm, cho rằng lời của mình có hiệu quả: “Chuyện thứ hai khi các cháu bám theo vụ án lừa đảo không có manh mối, Soái Lãng lại xuất hiện, cháu và Tiểu Mộc báo lên tổ chuyên án nói Soái Lãng có tình huống trọng đại muốn phản ánh, sau đó là đưa cậu ta ra khỏi đồn công an Hoàng Hà, cậu ta nói với các cháu làm sao tìm đám làm thẻ giả, đồng thời tìm ra mấy hang ổ thẻ giả.”
Lần này Phương Hủy Đình nhớ rất rõ, từ đó cô quen được Đại Ngưu, bị hào khí giang hồ cảm nhiễm, uống rượu say tới hồ đồ, Tiểu Mộc đưa cố về, nếu đổi lại là Soái Lãng, cô lo y thừa cơ phi lễ …
Trịnh Quan Quân càng quan sát càng tin tưởng phán đoán của mình: “ Cháu không biết, cậu ta khi đó vì dính vào vụ án trị án ở khu phong cảnh bị tạm giữ, vì cậu ta khi đó còn tay trắng mà tranh đoạt thị trường với hai người khổng lồ trong nghề là Phi Bằng và Chính Nùng, nên phá mười mấy sạp hàng của người ta. Vì nhân vật chính đã đi, vụ án này phải kết thúc qua loa. Kỳ quái là không biết sau đó Soái Lãng dùng thủ đoạn gì mà lại thành đứng cùng chiến tuyến với Phi Bằng, từ đó phất lên.... Giờ tôi hoài nghi chúng ta thành đá lót đường cho cậu ta.”
Phương Hủy Đình đã biết chuyện này, nhưng không nói ra mà thôi, tên đó chẳng bao giờ chịu làm việc đàng hoàng, cứ như không dính vào vài việc bất chính thì y sẽ khó chịu vậy.
Phản ứng không mạnh, không đủ đạt tới mục đích, Trịnh Quan Quân tiếp tục: “ Chuyện thứ ba chúng ta trải qua rồi, chính là ân ân oán oán với Đoan Mộc Giới Bình. Đoan Mộc Giới Bình thông qua thế lực của Lương Căn Bang nhiều lần ra tay với cậu ta, thậm chí phát triển tới thuê người phá cửa hiệu... Cháu nhớ nghi phạm Lão Thương không, nghe nói hắn phái người tới khu phong cảnh bắt Soái Lãng chưa lâu liền bị người ta chụp bao tải từ đằng sau, đánh một trận, sau đó nhét vào cốp xe, ngay cả bản thân cũng không biết ai làm, mình ở đâu... Soái Lãng hay rồi, trực tiếp tố cáo hắn ở đâu.”
Phương Hủy Đình phì cười, chuyện này đúng là khiến người ta cáu mà, bảo sao Tục Binh trói y lại làm mồi nhử.
“Tôi tin cháu nhìn ra rồi, cậu ta nhìn ra mình ở thế yếu trong cuộc tranh đấu này nên mới nhớ tới chúng ta, lần này chúng ta không phải đá lót đường nữa, mà thành ô dù bảo vệ cho cậu ta rồi.” Lão Trịnh thở dài cảm thán: “ Cậu ta lại thành người tố cáo trọng đại, tiếp tục tiêu diêu, cháu có thấy từng chuyện này có sự giống nhau cao độ không? Cậu ta luôn dùng cảnh sát để đạt mục đích cá nhân, cậu ta chả oan ức thiệt thòi gì đâu.”
“Vậy cháu càng không thể đi, cháu không giống chú, tới mức này cháu nói thật, quan hệ giữa cháu và anh ấy quá lại không sâu cũng không phải cạn. Cháu có thiện cảm với anh ấy, tuy anh ấy ương ngạnh gian xảo, nhưng trượng nghĩa, sống tình cảm, là nhân tuyển làm bạn bè tốt nhất... Cháu xin phép được tránh đi.” Phương Hủy Đình không che giấu nữa, nói rất dứt khoát.
“Đợi chút rồi hẵng quyết định.” Trịnh Quan Quần rút ví ra, lấy một bức ảnh đưa Phương Hủy Đình, vài tập tài liệu, giải thích: “Đây là thu hoạch nửa tháng qua của tôi, người này tên Vương Tu Nhượng, cũng là người mua tham gia đấu giá, người nhà báo mất tích khi đi tập thể dụng buổi sáng đã một tháng rồi. Đồn công an tiến hành hỏi chuyện người nhà, phát hiện ông ta giao du rất đơn giản, mấy năm qua chỉ duy nhất một người tới thăm, cháu đoán là ai?”
“Lại là Soái Lãng.” Phương Hủy Đình tức muốn điên rồi, người này làm sao vậy, chuyện gì cũng dính vào, y không muốn sống nữa à.
“Đúng, nhưng khi ông ta bị mất tích thì Soái Lãng đang bị giữ trong nhà khách Lục Thành, cho nên cậu ta không liên quan. Nhưng lạ là, trong số vật phẩm Vương Tu Nhượng để lại, tôi phát hiện ít hồ sơ cũ của Đoan Mộc Lương Trạch, tôi liền chạy tới Tín Dương tìm hiểu, không ngờ phát hiện cha Vương Tu Nhượng và cha của Đoan Mộc Giới Bình cùng cải tạo ở Tín Dương.”
“Thế thì sao ạ?”
“Cháu còn chưa biết, Ngô Ẩm Hữu bị Lương Căn Bang giết chết cũng có cha cùng cải tạo với Đoan Mộc Lương Trạch đấy.”
Trịnh Quan Quần tiết lộ một tin khiến Phương Hủy Đỉnh chấn kinh, ông ta rất hài lòng với thái độ này: “Đoan Mộc Giới Bình tuy là một tên lừa đảo, nhưng sự nguy hiểm của hắn cao mức nào thì cháu thấy rồi đấy, phàm là người dính líu tới hắn, không chết cũng mất tích, tôi không biết rốt cuộc đây là thứ ân oán gì lại dai dẳng như vậy, song càng thế càng không phải chuyện tốt lành... Soái Lãng nếu không biết gì cả, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm...”
“Được, cháu đi cùng chú, nhưng không biết có giúp được gì không... “ Phương Hủy Đình không chậm trễ, đội mũ vào: “Chuyện này không vi phạm kỷ luật chứ ạ?”
Trịnh Quan Quần thu dọn đồ đạc: “Không, chẳng những phải nói với cậu ta chuyện này, còn phải nói với cậu ta toàn bộ, chàng trai này không xem thường được đâu... Tôi thật hối hận, nếu tôi sớm ý thức được thì đã không để quan hệ hai bên biến thành thế này, nếu không phải cậu ta kiêng dè cảnh sát, e tổ chuyên án bị cậu ta ăn miếng trả miếng đả kích không nhẹ đâu. Hôm nay tôi còn mời theo một vị, cháu coi như dạo chơi là được.”
“Ai ạ?” Phương Hủy Đình đứng ở cửa rồi.
“Soái Thế Tài, hai người thế nào cũng có một người thuyết phục được cậu ta chứ.”
Phương Hủy Đình khựng người, trong lòng bỗng có cảm giác quai quái, cuối cùng vẫn đè nén xuống.
Trạm biến thế Thập Nhất Loan, nói xa không xa, nói gần không gần, đi xe ô tô cũng phải mất tới 40 phút, đoạn đầu không có gì để nói, nhưng hai km cuối cùng càng khó đi, trung tuần tháng mười một, trời âm u mưa nhiều, mặt đường toàn sình lầy, còn khiến đường sạt lở một đoạn, đang sửa đường. Hai chiếc xe cảnh sát đi vòng đi vèo khó khăn lắm mới tới được cổng trạm biến thế Thập Nhất Loan.
Xe Soái Thế Tài ở phía trước, xuống xe vào trạm gọi con trai, định hẹn trưa tới trấn Loan Tắc gần đó vừa ăn vừa trò chuyện.
Phương Hủy Đình quan sát xung quanh, trạm biến thế xây ở nơi cao, đứng ở cổng nhìn xa, thực sự cảm giác được thế nào gọi là mùa thu vàng, lá cây vàng rực bao phủ tầm mắt, bầu trời xanh ngắt như được rửa qua, không khí sau mưa tươi mát, đỉnh đầu là vầng thái dương âm ấm, bốn bề tĩnh mịch, thi thoảng có tiếng chim kêu rồi vài con hoặc cả đàn bay qua, cô gái buồn chán trong phòng làm việc lâu ngày, tới nơi thiên nhiên giao hòa thế này vô cùng yêu thích.
Nơi này có vẻ không tệ.