Q2 - Chương: 231 Không hẹn mà gặp, hơn cả cửu biệt. (1)
Nhưng mà Soái Lãng nào có để ai tâm tình tốt được lâu, Lão Soái vừa vào chưa được năm phút đã chạy ra, chỉ có một mình, đùng đùng nổi giận: “ Thằng nhãi con trốn việc rồi.”
“Trốn việc?” Lão Trịnh sững sờ rồi nản chí.
Phương Hủy Đình bỗng dưng buồn cười lắm, cắn chặt môi không nói, thế mới là Soái Lãng, làm gì có chuyện y ngoan ngoãn đi làm đàng hoàng tử tế.
“Đừng vội, xử trưởng Trịnh, trạm trưởng của họ nói, nó đang ở thị trấn, dễ tìm lắm.” Soái Thế Tài an ủi.
Lão Trình vừa buồn bực, vừa lấy làm lạ: “Trốn việc mà trạm trưởng không quản à?”
“Quản gì, nơi này trời cao hoàng đế xa, chỉ cần hai điêu thuốc là mua chuộc được rồi... Mà ngay cả trạm trưởng cũng yểm hộ cho nó, nếu tôi không lấy cái danh cảnh sát ra lừa thì đã không nói ra. Đi, sắp 10 giờ rồi, trạm trưởng nói chiều nay nó còn đi câu cá, nó mà xuống bãi Hoàng Hà câu cá thì khó tìm lắm.” Soái Thế Tài nhảy vội lên xe.
“Lại còn câu cá nữa, đi làm thế này thoải mái thật đấy.”
Lão Trịnh hậm hực lên xe, Phương Hủy Đình phải dùng một tay che miệng cười, vốn cô không hiểu sao Soái Lãng chịu yên phận ở thâm sơn cùng cốc, té ra là thế, nơi này không khí trong lành, leo núi, câu cá, trốn việc đi chơi, cuộc sống nhỏ đúng là thư thái.
…………… …………………
Trấn Loan Tắc, trạm cuối cùng thông tới khu phong cảnh Hoa Viên Khẩu, bởi vì ở cạnh khu phong cảnh, nên ở đây có thể nhìn thấy chiếc xe du lịch lớn nhiều hơn cả ở Trung Châu, ở ngã ba có thể thấy dãy cửa hiệu trải dài, từ thổ sản, đồ lưu niệm tới vật dụng du lịch đều có, một chiếc xe chở hàng 16 tấn đang đỗ ở một điểm bán buôn, cửa sau mở ra, bốn năm người đang rỡ hàng.
Đồ uống là chính, còn có đủ loại món ăn vặt như hạt dưa, lạc rang, ngô bung, có cả mì ăn liền và xúc xích, Soái Lãng đếm số từng cái một, lát sau thấy chỗ nào đó không đúng quát: “Mông Bự, lại đây, thiếu vài thứ rồi, mỗi hai loại nước quả, chocolate đậu đâu, còn cả nhập hạt dưa đắt quá, mày nhập ở đâu? Những một hào hai một gói là sao hả? Còn cái gì thế này … Thịt lừa khô Hưởng Mã Trại, mày lấy hàng đâu ra lẫn lộn vào đây bán thế hả?”
“Oa oa, không phải chứ!” Điền Viên nhìn hóa đơn dài dằng dặc mà Nhị ca bới ra được sai sót nhỏ, ngạc nhiên lắm: “Nhị ca, giờ gia sản của anh bao nhiêu rồi mà một hào hai cũng tính? Em bán thêm chút hàng ngoài có ảnh hưởng gì tới anh đâu?”
“Không tính để mày qua mặt anh à? Cho mày biến, mày nhập hàng đắt, anh trích tiền lương mày bù vào... Xéo đi làm đi.” Soái Lãng mắng một câu, tiện thể đá một cái, cũng không trách Điền Viên giở trò, kiếm thêm chút không phải tội, không làm thế Soái Lãng còn thấy nó ngu. Chỉ có điều thằng béo này nhanh nhẹn nhưng mà lại qua loa đại khái, mắng nó không chỉ một lần rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Điền Viên cũng bị Nhị ca đá đít thành quen rồi, không để ý, tiếp tục chỉ huy người rỡ hàng.
“Khoan, mày lại đây …” Soái Lãng lần nữa gọi Điền Viên, không ngờ nhìn thấy lọ dấm, bên trên có hình cô thôn nữ ngồi vắt chéo chân trên lưng lừa, chính là nương tử Dấm trong truyền thuyết, y từng có cơ hội gặp một lần, lúc đó không nhận ra: “Mày mang cả dấm tới đây bán à, khu phong cảnh cần gì …”
“Không phải đâu, tôi nhờ cậu ấy đấy, dấm này trong trấn thích lắm, tôi thấy cậu ấy ở huyện Ô Long, hỏi ra mới biết anh họ cậu ta có cổ phần ở công ty sản xuất dấm này, nhờ người nhập hộ về bán.” Có người phía sau lưng Soái Lãng lên tiếng.
Điền Viên lén dựng ngón giữa lên với Soái Lãng.
Trong cửa hiệu hai người mặc đồng phục thợ điện cùng một nữ nhân xếp hàng lên giá, chính là đồng nghiệp ở Thập Nhất Loan, xem ra đệ tam sản nghiệp có mở đầu rất tốt. Cửa hiệu rộng bốn năm chục mét vuông, một nửa dùng làm kho, có giá đồ uống phân phối cấp một, đủ duy trì cửa hiệu.
“Cẩu Tử, chú ý đừng để xuất hiện hàng thừa đấy, bán đến đâu nhập tới đấy … còn đừng nghe Điền Viên nó dụ nhập mấy thứ linh tinh, mồm nó khéo lắm, tin nó cẩn thận bán nhà.” Soái Lãng nghiêng đầu nhìn vào kho, nhắc nhở.
“Biết rồi, nào, hút điếu thuốc.” Cẩu Tử chính là đồng nghiệp mặt vuông cằm nhọn, từ sau quầy đi ra, nữ nhân kia cũng cười lấy lòng Soái Lãng, đó là vợ hắn, đôi vợ chồng này cảm kích Soái Lãng vô cùng.
Soái Lãng vẫn áp dụng công thức thành công ở thôn Ngũ Long, lợi ích cùng hưởng lôi kéo thêm người tham gia với mình, ngậm điếu thuốc ở miệng, không hút vội mà hỏi: “Nhân thủ có đủ không, nếu không đủ anh phải tuyển thêm đấy.”
“Không sao, chỗ này cậu đừng lo, em vợ tôi rồi bạn gái em vợ tôi, còn cả cha vợ tôi đều có thể tới giúp mà.” Cẩu Tử vỗ ngực đảm bảo.
Điền Viên vác hàng vào nói: “Ông chủ Cẩu, có làm được không, chuyện làm ăn của chúng tôi ở khu phong cảnh Hoàng Hà là do đánh mà ra đấy.”
“Yên tâm đi.” Cẩu Tử châm thuốc cho Soái Lãng: “Thợ điện mười mấy thôn quanh đây đều quen tôi cả, toàn là anh em lớn lên cùng nhau thời mặc quần thủng đít, ai chọc vào tôi, tôi cắt điện cho biết tay.”
Nói câu này cả đám cười rộ lên, Soái Lãng thấy hàng đã rỡ xong nhét vào từ lái xe, bốc vác mỗi người một bao thuốc lá, đột nhiên có người vung tay bốp một phát vào gáy y, Soái Lãng bị đánh tới lảo đảo. Cẩu Tử sôi máu, chỉ mặt quát: “Mẹ mày chứ, mày là ai mà đánh ông chủ của bọn này, tưởng mặc cảnh phục thì muốn đánh ai là đánh à?”
Dù gì cũng là người trong biên chế nhà nước đàng hoàng, chỗ dựa còn là đường sắt lão đại, sợ đéo gì cảnh sát.
“Ê, đừng đừng...” Soái Lãng vừa quay đầu nhìn vội giữ lấy Cẩu Tử, nói nhỏ: “ Cha tôi đấy.”
Cẩu Tử xấu hổ không để đâu cho hết, ngại chẳng nói nổi lời xin lỗi chạy tót về cửa hiệu, Soái Lãng vừa lên đón, Soái Thế Tài nhìn con trai mặc đồng phục thợ điện, mũ đội lệch, quần ống thấp ống cao còn nhàu nhĩ, trông cứ như lưu manh, tức xì khói: “Sao không đi làm?”
“Còn... À, con làm ca đêm mà, cha, sao cha lại tới đây, tới cũng được đi, nhưng phải gọi cuộc điện thoại chứ?” Soái Lãng nói dối không chớp mắt, vứt điếu thuốc lá đi.
Soái Thế Tài nhìn biển "Điểm bán buôn Cầu Vong", cừa cười vừa mắng: “Cha mà gọi điện thoại thì làm sao biết mày đang làm gì? Sao trạm trưởng nói là mày không đi làm?”
“Đi rồi, đi những mấy ngày... Trạm trưởng cho bọn con kinh doanh, còn nhập cổ phần nữa cơ mà.” Soái Lãng phấn chấn nói: “Cha, cha đúng là anh minh, kiếm cho con chỗ nhận lương tốt thật, nơi này trừ hai lần kiểm tra xuân thu, còn lại không ai quản, làm gì tự do thoải mái lắm … cha đúng là số một.”