Q2 - Chương: 232 Không hẹn mà gặp, hơn cả cửu biệt. (2)
Ái...
Lão Soái thở dài cả mét, câm nín rồi chẳng biết mình kiếm công việc này cho nó là đúng hay sai, cái thằng này, mặc lên người đồng phục vẫn không che được bản chất lưu manh, nếu chẳng phải trông nó giống hệt mình hồi trẻ thì thật hoài nghi nó có phải con mình không: “Bảo con đi làm, con chuồn ra ngoài kinh doanh, cho con mặc đồng phục, con mặc thành cái thứ gì thế này? Rồi lấy cái tên Cầu Vong, con đọc sách mười mấy năm, không tới mức lấy cái tên như thế chứ?”
“Cha, cha không hiểu rồi, ở chỗ này không cần văn hóa, càng nát càng dễ nhớ... Ê ê chậm chút, đi lại chậm chút, đồ dễ vỡ, làm gì thế hả... Thôi, làm việc đi, không cần để ý ở đây, thong thả mà làm...” Soái Lãng đang nói chuyện dở với cha thì quay sang mắng Điền Viên, an bài xong định nói chuyện tiếp lại một cái xe công cụ nát đỗ lại ở cửa hiệu, hai người mặc đồng phục thợ điện nhảy xuống chào Soái Lãng, sau đó vác từng thùng hàng trên xe xuống.
Soái Thế Tài lại vung tay bợp Soái Lãng phát nữa: “Con dùng xe của đơn vị làm ăn à?”
“Thì này đi không bị CSGT tra, xe tư dễ bị phạt lắm.” Soái Lãng thành thật khai, biết cha lo cái gì, trấn an: “Không sao, cái xe này bình thường toàn dùng đi bắt cá mà cha, bây giờ coi như dùng vào việc có ích.”
“Con vừa phải thôi, đừng có quá đà, xe đơn vị, người đơn vị, đều dùng để làm ăn cả, thế công tác thì ai làm?” Soái Thế Tài chướng mắt lắm rồi.
“Cha, trạm trưởng đồng ý mà, không lỡ việc đâu, có chuyện gì là về ngay, chẳng bao xa.” Soái Lãng nghiêm túc nói.
“Lại đây, lại đây...” Soái Thế Tài thấy bất kể mình nói gì, thằng con có hiếu đều bao biện được, vẫy tay gọi.
Soái Lãng không đi: “Cha đừng can thiệp vào cuộc sống của con được không, con phải kiếm thêm, không lấy đâu ra tiền mua nhà cưới vợ.”
“Câm mồm, cha nói chuyện khác, xử trưởng Trịnh trên sở và cảnh sát Tiểu Phương tìm con có việc.”
“Con có làm gì đâu, thời gian qua con bận mở cửa hiệu, không làm gì hết.”
“Không phải chuyện của con, nhìn con chột dạ kìa... Nghe kỹ, có sao nói vậy, cha đoán họ tìm con để tìm hiểu vài tình huống, không biết đừng nói bừa...” Soái Thế Tài dặn dò, lúc này Phương Hủy Đình xuống xe, mặc cảnh phục gọn gàng xinh đẹp đứng bên chiếc xe SUV to hầm hố, khiến thằng con ông nhìn tới ngây người, lại bợp một phát: “Đồ kém cỏi.
Soái Lãng nổi nóng quay sang trừng mắt với cha mình, làm y mất mặt, Lão Soái trừng mắt lại.
Trịnh Quan Quần cười hà hà đi tới kéo tay Soái Thế Tài, như cố tình để Soái Lãng và Phương Hủy Đình có không gian riêng, kiếm lý do bỏ đi. Soái Lãng nhìn hai ông già choàng vai bá cổ đi rồi thì mừng lắm, chạy nhanh tới, đến trước mặt Phương Hủy Đình, đứng lại một cái lời cũng nghẹn trong cổ họng, chẳng biết nói gì, cao hứng gãi đầu gãi tai.
Thế nhưng Phương Hủy Đình lại có thể cảm nhận niềm vui cửu biệt trùng phùng của y, nhìn chàng trai rõ ràng chẳng thân chẳng thích này sống khỏe mạnh vui vẻ, cô thấy yên lòng, ở trước mặt mình vẫn có chút thiếu tự nhiên lúng túng, niềm vui lẫn kiêu ngạo nổi lên: “Này thợ điện Soái, càng ngày càng đẹp trai rồi.”
“Đương nhiên, ở cái trạm này, tôi đẹp trai nhất đấy.” Soái Lãng chẳng nghĩ lời đã buột miệng mà ra.
Phương Hủy Đình rất thoải mái, hất đầu: “Cùng tôi đi dạo, xem phong cảnh ở đây thế nào?”
“Ừ được, mà buổi trưa đừng đi, nơi này có quán làm cá chép Hoàng Hà ngon lắm.” Soái Lãng tìm lại được cảm giác đàm thoại rồi.
“Chắc là không được, chiều tôi còn đi làm...Soái Lãng, anh mặc bộ này trông giống công nhân nhà nước lắm.” Không hiểu sao bộ dạng lưu manh này lọt vào mắt Phương Hủy Đình lại có cái nhìn khác Soái Thế Tài.
“Đừng thấy công nhân không có quyền mà xem nhẹ nhé, giai đoạn này giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo đấy.”
“Anh bớt ba hoa đi, tôi bây giờ sao không chịu nổi lời của anh nữa nhỉ?”
“Không phải chứ, sao tôi thấy cô gặp tôi vui lắm mà, chẳng thấy cô buồn nôn.”
“Hừ sắp rồi.”
“Có cần ngồi xuống không, lúc nôn cũng thuận tiện.”
Đi được không xa, Soái Lãng chỉ đê bên đường, nói rồi rẽ sang, Phương Hủy Đình cẩn thận đi theo, đi giày cao gót xuống dốc không thoải mái. Soái Lãng đưa tay ra, Phương Hủy Đình không ngại nắm lấy. Hai người đi được mấy chục mét, Soái Lãng ngồi bệt xuống, hai chân thả xuống mặt nước, trải tờ Báo điện lực ra.
Phương Hủy Đình hết sức tự nhiên ngồi xuống, lại còn đưa tay giật điếu thuốc y chuẩn bị hút: “Môi trường tốt thế này, đừng phá hoại.”
Soái Lãng cười, có thể cảm giác được không khí hài hòa này ít nhiều có phần cố tình tạo ra, có điều vẫn thích, thích hai người cười với nhau, thích có thể tiếp xúc tự nhiên thế này.
“Ừm, anh sống có tốt không?”
“Cô sống thế nào?”
Hai người gần như nói cùng lúc, cùng một vấn đề từ trong miệng phát ra, làm cả hai ngạc nhiên, rồi lại cười, Phương Hủy Đình ngửa mặt cười, Soái Lãng nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng cười, trên mặt nước là đôi giày cao gót đang đong đưa, tạo thành bóng đỏ khó nắm bắt.
Rất xinh đẹp, Soái Lãng nhìn trộm, bộ cảnh phục trung tính không che lấp được vẻ đẹp hoạt bát đầy sức của Phương Hủy Đình dưới ánh nắng mặt trời, có thể ngửi thấy mùi hương thân thể bay theo cơn gió lạnh. Cố ý nhích tới gần một chút, bực thật, quần áo mặc quá dày, nhìn qua cổ áo chỉ thấy cái cổ áo khác.
“A a a... Nhẹ chút...” Soái Lãng bị Phương Hủy Đình nhéo tai rồi, vượt giới tuyến bị phát hiện.
Phương Hủy Đình xoay đầu y sang bên, mắng: “Anh nhìn nữ nhân như vậy đấy à, hạ tiện.”
“5 km quanh trạm chúng tôi, tới thỏ cũng là con đực, bao lâu rồi chưa được thấy mỹ nữ, nhìn thì có làm sao? Á...” Soái Lãng bị Phương Hủy Đình đẩy một cái suýt ngã, cuống cuồng bám lấy bụi cây gần đó ổn định thân hình.
Phương Hủy Đình cười hì hì dọa: “Dám nói linh tinh tinh, tôi đẩy anh xuống sông.”
“Thực sự nỡ đẩy người ta xuống sông à?” Soái Lãng buột miệng, Phương Hủy Đình rụt tay lại, nụ cười biến mất... Y hiểu ra, nói sai rồi, hơn nữa cũng phải trở về hiện thực rồi, cô ấy tới đây không phải nói chuyện yêu đương, dù là có, đối tượng không phải là mình ….
Tức thì hai bên im lặng, tựa hồ giữa hai người xuất hiện rất nhiều thứ không thể đối diện.,