Q2 - Chương: 233 Tán tỉnh bàn án, nói không biết thẹn. (1)
Cuối cùng Phương Hủy Đình thở hắt ra một hơi, mở túi đưa cho Soái Lãng một thứ, nói ngắn gọn: “Anh xem đi.”
Soái Lãng hồ nghi mở ra, thông báo Vương Tu Nhượng mất tích, cùng mới báo cáo vắn tắt của tổ chuyên án một tháng trước, tuy không liên quan tới tin bảo mật, nhưng chi tiết đủ nhiều rồi. Vừa cầm lấy một cái, Soái Lãng liền xem rất chuyên tâm, mày hơi nhíu lại, nhất thời làm Phương Hủy Đình có ảo giác, đây là đồng nghiệp, đây là chiến hữu của mình.
“Soái Lãng, thực ra tôi không muốn tới, ít nhất tôi không muốn mặc đồng phục này tới.” Phương Hủy Đình thấy tiếc nuối, Soái Lãng không phải là chiến hữu, không phải là đồng nghiệp của cô, mà là người có dính líu vừa sâu vừa không rõ ràng tới vụ án, nên Trình Quan Quần không tiếc thủ đoạn moi tin.
“Tôi biết.” Soái Lãng trả lời.
“Nói thẳng ra, tôi không biết cảm giác của tôi với anh thế nào, nhưng tôi không muốn đem loại cảm giác này lẫn vào trong vụ án, không muốn trộn lẫn nhân tố cá nhân vào công việc.” Phương Hủy Đình ngước mắt nhìn phong cảnh phương xa, cô không muốn bị Soái Lãng hiểu lầm.
“Tôi biết.” Giọng Soái Lãng không đổi.
“Cám ơn anh đã hiểu... Sáng nay Trịnh Quan Quần tới tìm tôi, ý của ông ấy là muốn tôi ngồi xuống nói chuyện với anh. Tôi không biết nói chuyện với anh thế nào, nhưng chuyện này anh cần phải biết để đề phòng, tôi không có ý moi tin gì từ anh, anh không cần khó xử, lát nữa tôi nói anh không biết gì là được.”
“Tôi biết.”
“Vậy là tốt nhất.” Phương Hủy Đình thở phào, lấy lại tài liệu, dặn: “Cẩn thận một chút, đừng để hồ đồ dính vào vụ án, đừng để người ta lo lắng nữa.”
Soái Lãng ấm lòng, bất giác gãi đầu, có chút khó xử: “Cẩn thận hay không cẩn thận cũng chẳng sao, tôi cả đống chuyện rồi dính vào chút chẳng hề gì, tôi có bị đưa vào tổ chuyến án cũng không sợ, dù phán vài năm, tôi bỏ tiền chấp hành án bên ngoài là được... Đừng trừng mắt với tôi, hiện thực là như thế... Tôi chỉ khó xử là, có nên giúp các cô không, nếu giúp rồi lại bị nghi ngờ thẩm tra như nghi phạm, thế chẳng phải tôi thiếu tự trọng sán tới lấy lòng người ta à? Nhưng không giúp, nhìn thấy cô gặp khó, tôi lại không đành lòng.”
“Anh, anh không phải là thực sự có quan hệ với Đoan Mộc Giới Bình chứ.” Phương Hủy Đình giật mình, lời này chẳng phải có nghĩa là Soái Lãng thực sự biết điều gì đó sao.
………………. ……………
……………. …………. …..
“Lão Soái, anh nợ tôi nhé, anh định trả tôi sao đây?” Hai ông già cùng nhau tản bộ trên đê cảm thụ không khí trong lành hiếm có khi rời xa đô thị ồn ào ô nhiễm, đột nhiên Trịnh Quan Quần hỏi Soái Thế Tài.
Soái Thế Tài cười thoải mái: “Xử trưởng Trịnh, một tháng qua tôi tận lực giúp đỡ rồi mà, lai lịch phái Giang Tướng, mấy vị cải tạo ở nông trường Tín Dương, còn cả quan hệ xã hội của Ngô Ẩm Hữu lúc sinh thời, tôi đều đào bới cho anh.”
“Khà khà tôi biết, anh thực sự hết lòng vì đứa con không nên người này.”
“Ài, hết cách, con thiếu dạy bảo là lỗi của cha, nó gây bao nhiêu chuyện như thế, tôi có lỗi với Đảng với tổ chức, nhưng nhìn thấy nó, tôi lại thấy hổ thẹn... Xử trưởng Trình, ơn của anh tôi ghi nhớ, anh yên tâm, tôi nhất định phải nghĩ cách lôi tên lừa đảo kia ra.”
“Lão Soái, anh hiểu nhầm ý tôi rồi, đó là công tác, tôi nói chuyện khác cơ.” Trịnh Quan Quần tỏ ra thần bí, chỉ tay: “Anh tự nhìn là biết.”
Soái Thế Tài vừa quay đầu tức thì mắt mở lớn, người cứng lại tại chỗ, nhìn thấy Phương Hủy Đình nắm tay con trai mình, cùng ngồi xuống bên mép nước, lại con nhéo tai Soái Lãng, Soái Lãng cười hì hì không né. Sau đó không biết nói với nhau cái gì, nhưng cái bộ dạng đó không khỏi khiến người ta hoài nghi.
Đặc biệt nhìn Soái Lãng ghé tai Phương Hủy Đình thì thầm, cô bé đó không tránh ra, Soái Thế Tài thốt lên: “Oa, thằng con tôi giỏi quá.”
Nói rồi lại không dám tin, cô bé đó ông gặp mấy lần rồi, xinh đẹp, ngoan ngoãn, quy củ, nề nếp, thằng con mình là thứ gì? Chỉ là thứ lưu manh lông bông … à không giờ nó là thằng thợ điện lông bông. Soái Thế Tài mắt nhìn mà không dám tin, hỏi: “Xử xử trưởng Trịnh... Thật, thật sao?”
“Sao, anh không hài lòng à? Cô bé tốt nghiệp đại học cảnh sát Trường Sa danh tiếng, gia đình công chức trong sạch, lại còn làm cảnh sát. Vừa nghiêm túc lại mạnh mẽ, cá tính, ai quản được thằng con lông bông của anh tốt hơn cô bé? Nói cho anh biết, cô bé là đóa hoa của cục, đám trẻ tuổi xếp hàng nhiều lắm.” Trịnh Quan Quần cố ý nói.
Ai ngờ câu này lại phản tác dụng, Lão Soái tiếc nuối: “ Thế thì không hi vọng rồi, nó đừng đưa về một đứa con gái mắt xanh mỏ đỏ chẳng ra gì là tôi thắp hương cảm tạ tổ tiên, đợi vài năm nữa công tác của nó ổn định, tôi tìm trong đơn vị cô bé điều kiện tầm tầm, ngoan ngoãn chút, vậy là hết trách nhiệm... Chứ chuyện này không thể nào.”
Hai bên chênh lệch thực sự quá lớn, chưa nói tới vấn đề gia thế, riêng bằng vào đống tiền án của con mình, chẳng có phụ huynh nhà nào chấp nhận.
Trịnh Quan Quần vỗ vai Lão Soái: “Hết thảy đều có khả năng, con trai anh cực kỳ am hiểu thuật lừa đảo, thành tựu của cậu ấy, không biết bao cô gái ao ước ấy chứ, anh coi thường cậu ta quá rồi.”
“Làm gì tới mức đó?” Soái Thế Tài không biết Trịnh Quan Quần có ý gì, cẩn thận nói.
“Anh làm cha chẳng hợp cách chút nào, anh không biết Soái Lãng nắm trong tay bao nhiêu nguồn lực, chuyện làm ăn ở khu phong cảnh gần như một tay cậu ta lũng đoạn. Chúng tôi thử nghe ngóng rồi, anh biết không, ngay cả cửa hiệu kinh doanh ở gần đều hết lời khen ngợi, chưa nói tới thôn dân, đồn cảnh sát. Anh làm cảnh sát bao năm, tôi không tin anh không hiểu mánh khóe trong đó...”
“Theo dự tính của tôi, cái khu phong cảnh Hoa Viên Khẩu này sớm muộn cũng nắm trong tay Soái Lãng thôi... Soái Lãng là người nhìn cuộc sống rất thấu triệt, không phải là lông bông làm bậy như anh nghĩ đâu.”
“Anh biết con anh lãnh đạo bao nhiêu người không? Riêng ở khu phong cảnh Hoàng Hà đã không dưới 500 người, vung tay một cái, người theo nườm nượp, lời của cậu ta còn hữu ích hơn cảnh sát. Có đứa con trai như thế còn cần anh phải đi tận trách với cậu ta à? Tự cậu ta lo thân là được.” Trịnh Quan Quần tán thưởng không thôi.
Soái Thế Tài đề phòng: “ Xử trưởng Trịnh, anh nói thế là có gì?”
“Đừng lo, tôi không có hứng thú với cậu ta, tôi chỉ hứng thú với Đoan Mộc Giới Bình thôi, tôi luôn cho rằng Soái Lãng là chìa khóa mở vụ án này.” Trịnh Quan Quần thở dài: “ Tôi sắp nghỉ hưu rồi, tôi muốn trước khi lui về có dấu chấm viên mãn cho cuộc đời cảnh sát của mình.”
Soái Thế Tài hơi ngẩn ra: “Xử trưởng Trịnh, tôi hiểu anh, không phải tôi không giúp, mà là nguồn tin có hạn, dù giờ tôi nói Đoan Mộc Giới Bình rất có khả năng ẩn náu quanh Trung Châu, cũng đâu có ai tin.”
Nghe kết luận này, Trịnh Quan Quần bất ngờ lắm, hồi lâu gật đầu: “Tôi tin, tôi cũng chuẩn bị cho anh một phần nguồn lực, Lão Soái, theo tôi đi, hai ông già chúng ta cùng làm vụ này, tôi tin đây là vinh quang lớn nhất trong sự nghiệp của chúng ta đấy.”