← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 234 Tán tỉnh bàn án, nói không biết thẹn. (2)

Cùng lúc đó Soái Lãng và Phương Hủy Đình trò chuyện tử tế chưa được bao lâu liền xung đột.

“Tôi thực sự không có quan hệ gì với hắn hết, sao cô không tin tôi nhỉ, mà chuyện này có gì mà giận chứ?”

“Tôi thèm vào mà giận, liên quan gì tới tôi.” Phương Hủy Đình đá Soái Lãng một cái, đứng dậy: “Bỏ đi, anh tự xem mà làm.”

“Này, tôi thực sự không có quan hệ gì với hắn mà, sao cô không tin.” Soái Lãng đưa tay ra kéo tay Phương Hủy Đình lại nhưng cô giằng tay ra, y chưa chịu thôi, lại giữ lấy góc áo của cô: “Đừng đi, nói cho rõ đã, tôi có trêu chọc gì cô đâu.”

“Đúng, anh không trêu chọc gì tôi, tôi nhìn anh chướng mắt đấy được chưa?” Phương Hủy Đình quay đầu mắng, không chịu nổi cái tính không biết nặng nhẹ của Soái Lãng, chuyện gì cũng nhởn nhơ như trò đùa, đánh đét một cái mắng: “Buông!”

Soái Lãng buông tay: “Mặc dù tôi không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn là thần tượng của tôi, tôi có vài phần nắm chắc đoán được hắn ở đâu, cô nóng tính như thế, tôi nói cho cô biết thế nào đây... Không nghe thì thôi.”

Phương Hủy Đình sững người một giây, chớp mắt nổi đóa, không đi nữa, ấn hai vai Soái Lãng, làm động tác muốn đẩy xuống nước. Soái Lãng la hoảng, sợ em gái bạo lực này lên cơn cho mình một cước đi tắm nước lạnh thì nguy. Quả nhiên Phương Hủy Đình vừa đẩy vừa lên gối vào lưng Soái Lãng: “Anh giỏi quá, anh oai quá! Còn dám nhử tôi nữa …”

“Cứu tôi với, cứu tôi với...” Soái Lãng la toáng lên, bất chấp thể diện xoay người ôm lấy chân Phương Hủy Đình, đầu dựa vào đùi cô, cảm giác được cả độ ấm và sự đàn hồi ở đó.

Phương Hủy Đình đâu ngờ Soái Lãng giở trò vô lại như thế, còn ôm rất chặt, làm cô luống cuống đỏ mặt tía tai ra sức đẩy ra, càng đẩy y ôm càng chặt, chỉ: “Buông ra mau, cha anh và xử trưởng Trịnh tới rồi.”

“Hả?” Soái Lãng không dám hô cứu nữa, quay đầu một cái, mắt trố ra, cha y và Trịnh Quan Quần đã đi xa rồi, té ra mắc lừa, tay vừa buông lỏng, giai nhân cũng chạy mất, nản chí vô cùng.

“Hừ hừ..” Phương Hủy Đình ngón trỏ và ngón giữa làm động tác muốn nhéo, mặt thì hung dữ, lại bị tên này sàm sỡ rồi, lại còn không nói ra được.

“Không phải tôi cố ý, tôi từ nhỏ sợ nước rồi... Cô đừng dùng hình bức cung, tôi sẽ kháng cự không nghe đâu...” Soái Lãng mặt dày mày dạng nói.

Phương Hủy Đỉnh hừ một tiếng nữa, khẽ tát Soái Lãng một cái, dậm chân ngồi xuống: “Soái Lãng, tôi cảnh cáo anh, nếu thực sự đánh nhau, một mình tôi đánh được hai người như anh.”

Soái Lãng ôm ngực sợ hãi: “ Tôi sợ quá... Chẳng trách Tiểu Mộc lại bảo không ai dám trêu chọc vào cô, ngay cả bạn trai cũng chẳng có, đều bị cô đánh mà chạy hết rồi.”

“Cái gì, tôi đánh chết anh.” Phương Hủy Đình vung tay lên dọa đánh, ai dè Soái Lãng căn bản không sợ, còn có chút trông đợi, nhớ bài học vừa rồi sợ y dây dưa, tức tối hét một tiếng: “Sao tôi lại quen tên khốn kiếp anh cơ chứ... Còn cả Tiểu Mộc nữa, lần sau tôi xử lý hắn.”

“Đúng, xử lý hắn, cái thằng ranh đó toàn tung tin đồn về cô.” Soái Lãng phẫn nộ nói

“Tin đồn gì?”

“Lúc mới quen hai người, tôi có lén hỏi Tiểu Mộc, chị Phương thật xinh đẹp, có bạn trai hay chưa... Ai ngờ hắn trả lời, chị Phương xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng vừa kiêu vừa dữ, cho nên quen mấy người đều dọa người ta chạy sạch. Tôi thấy Tiểu Mộc cũng ở trong hàng ngũ bị cô dọa chạy rồi, ha ha ha...”

Phương Hủy Đình nhất thời sơ xuất mắc bẫy, vừa nghe một cái liền đầy một bụng tức, nhưng bị dáng vẻ vô tư vô tâm của Soái Lãng làm chỉ biết thở dài, giận người này thực sự là phí công. Hết lườm lại hầm hừ tự lẩm bẩm một mình, rồi hơi đỏ mặt, cái tên này dọa không chạy, chửi không chạy, đánh cũng không chạy, so với những nam nhân bên cạnh cô cũng thuộc loại hiếm có rồi.

“Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, vừa rồi coi như đùa chút đỡ căng thẳng đi, tiếp theo chúng ta vào chuyện chính nhé... Không cần biết bọn họ coi tôi là gì, nhân chứng hay nghi phạm, chuyện rõ ra đó, tôi chỉ quanh quẩn ở nơi này, không thể nào liên quan tới vụ án, đúng không?” Soái Lãng thay đổi chủ đề, tiêu trừ lúng túng giữa hai người, hơn nữa còn như vô tình liệt cô vào cùng trận tuyến với mình.

Phương Hủy Đình bĩu môi: “Anh đừng có chớt nhả, không cần biết là gì, cảnh sát chúng tôi đều rất thận trọng, dính líu vào vụ án này, cho dù có là thanh bạch cũng bị vô số cuộc điều tra hủy cả cuộc sống. Tôi thực sự không mong anh có liên quan, anh cứ ngoan ngoãn ở nơi non xanh nước biếc này làm thợ điện kiếm tiền, cũng không phải là chuyện xấu đâu.”

“Cám ơn cô cảnh sát Phương.” Soái Lãng nghiêm túc nói.

“Cám ơn cái gì?

“Cám ơn cô luôn quan tâm tới hoàn cảnh của tôi.

Ai dè Phương Hủy Đình cho một cái lườm: “Được rồi, anh còn biết tốt xấu kia à?”

“Đương nhiên là biết, có điều cảnh sát Phương, muốn dứt bỏ liên quan cũng không dễ đâu, cô thấy đấy, tôi dù ngoan ngoãn ở đây không gây là việc gì, lão Trịnh vẫn tìm tới đấy thôi.” Soái Lãng thở dài, nói một câu nhiều ý: “Mặc dù tôi không che giấu gì, có điều tôi đoán ra được, sau này bất kể là ai tới, tôi cũng đem khả năng này nói ra, còn tin hay không tùy họ.”

Phương Hủy Đình chớp mắt, cô không biết dụng ý của Soái Lãng là gì.

Soái Lãng vẫn tiếp tục nói.

- Thực ra cô cũng đoán ra được đấy, chuyện này không khó, cứ đặt hắn ở địa vị con người bình thường thôi, đừng lúc nào cũng nghĩ hắn là kẻ lừa đảo... Ở mặt này Lão Trịnh làm tốt hơn cô,

Phương Hủy Đình ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Đoán không ra.”

“Ồ, trước kia tôi luôn nghĩ cô rất thông minh, thì ra cô lại ngốc như thế...” Soái Lãng vừa thấy Phương Hủy Đình đổi sắc mặt vội chuyển lời này: “Vậy tôi đổi cách hỏi nhé, nếu như trên đường tới đây cô nhìn thấy có người cướp của, hoặc làm chuyện phạm pháp khác thì cô sẽ làm thế nào?”

“Ngăn cản, nếu không thể ngăn được thì báo cảnh.” Phương Hủy Đình đáp không chút do dự.

“Đúng như tôi nghĩ, đó là bản năng của cảnh sát.” Soái Lãng gật gù: “Nếu là người bình thường nói không chừng đứng ngoài cách sông xem lửa cháy.”

“Anh đang định phân tích đặc trưng hành vi của nghi phạm cho tôi đấy à?” Phương Hủy Đình khinh thường, đó là chuyên môn của cô.

“Tôi biết cô hiểu lý luận, nhưng cô rất thiếu kinh nghiệm... Tôi hỏi cô nếu cô là Đoan Mộc Giới Bình, bị người ta đào hố ở Trung Châu, thiếu chút nữa rơi vào tay cảnh sát, lại bị người ta lừa mất 800 vạn, cô có cứ thế cúp đuôi mà chạy à?”

“Chuyện này... “ Phương Hủy Đình gặp khó, dù gì với một nhân vật như Đoan Mộc Giới Bình, chưa trực tiếp gặp mặt mà suy đoán về hắn thì võ đoán quá rồi.