← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 235 Tán tỉnh bàn án, nói không biết thẹn. (3)

Soái Lãng thấy được do dự của cô cảnh sát chỉ am hiểu lý thuyết này, chớp ngay lấy cơ hội biểu hiện: “ Cô đã nghiên cứu thủ pháp của Đoan Mộc Giới Bình chưa, mười mấy năm trước hắn nghĩ ra vụ lừa đảo tàn tật là lợi dụng lòng nhân ái của con người, rồi xây dựng tòa nhà cao tầng ở Hồi Hột khiến cảnh sát phải đập nhà mình, do hắn hóa thân vào thương nhân Hông Kong, ứng với trào lưu....”

“Anh nói vào trọng điểm đi, đừng khoe mẽ.” Phương Hủy Đình lại còn chẳng nhìn ra sao, tối mặt cắt ngang: “Thích nói tình tiết vụ án, tôi nghiên cứu tài liệu còn kỹ hơn anh mấy lần.”

“Tôi chưa nói hết mà cô... Được rồi tôi nói, đó là toàn bộ vụ án hắn đều có một điểm chung, hắn không ra mặt mà dùng một hoặc nhiều thế thân, cuối cùng khi vụ lừa đảo đạt tới một mức nào đó, hắn sẽ vứt thế thân gánh tội cho hắn để cầm chân cảnh sát các cô, sau đó hắn chạy mất. Khi các cô loay hoay với kẻ thế thân kia thì hắn ung dung cao chạy xa bay.”

“Chuyện này chúng tôi cũng biết, nhưng ai mà biết thế thân của hắn là ai, nói gì tới tìm được hắn.”

“Cô đúng là ngốc quá rồi, cảnh sát đều giống cô, bảo sao tội phạm ngày một hoành hành.... Tôi hỏi cô nhé, nếu ở lĩnh vực sở trường của mình mà cô bị người ta chơi xấu một vố thì cô làm gì?” Soái Lãng thừa cơ mắng một câu mới hỏi.

“Báo thù.” Phương Hủy Đình lóe sáng, nhất là nghĩ tới cái chết của Ngô Ẩm Hữu và Vương Tu Nhượng, cô càng thêm khẳng định: “Nhất định phải báo thù.”

“Đúng thế đấy, đường đường là tên lừa đảo lừng danh, lại bị người ta lừa một vố đau, hắn nuốt trôi được không? Lật lại vấn đề, cô thấy rồi, hắn có coi cảnh sát ra gì đâu, khi cảnh sát đào ba thước đất tìm hắn, hắn lại nghênh ngang dẫn mỹ nữ đi ăn uống giữa đường... Hắn đã chẳng coi cảnh sát ra gì, vậy vì sao phải bỏ chạy? Hắn đã giỏi hóa trang và lẫn trốn như thế, suốt thời gian dài mà cảnh sát không tìm ra được, hắn có cần chạy trốn không?” Soái Lãng đưa ra một loạt câu hỏi thấy em gái bạo lực cau mày trầm tư thì đắc ý lắm, cuối cùng kết luận.

“Nhìn lại toàn bộ vụ án lừa đảo, có vụ nào các cô không mãi về sau mới biết hắn là chủ mưu... Một nhân vật cao minh như thế, tôi không tìm ra lý do nào để hắn phải chạy trốn.”

Lần này Phương Hủy Đình không phản bác, song vô vẫn không chắc lắm: “Vậy là hắn vẫn ở Trung Châu sao?

“Có khả năng ấy, dù không ở Trung Châu thì hắn cũng tìm cơ hội quay về thôi... Nhưng tên thế thân này của hắn chắc chắn đang ở Trung Châu, nói không chừng đang gây sóng gió ở nơi này.” Soái Lãng khẳng định chắc nịch.

“Có thể là ai được chứ?” Phương Hủy Đình tự lẩm bẩm.

“Tôi không biết, các cô tự tìm đi, nhưng manh mối trong vụ án ấy, ai gây bất lợi cho hắn thì đừng mong có thể thoát được... Tôi sở dĩ chạy tới nơi chim chẳng buồn ỉa này chính là để đề phòng hắn, bất kỳ một người lạ nào xuất hiện, tôi cũng cảnh giác ngay.” Soái Lãng chưa từng thả lỏng đề phòng với Đoan Mộc Giới Bình, thực sự là kẻ này quá khó phòng, đối phương trong tối, mình ngoài sáng, chơi thế nào.

“Trừ anh ra, trừ những kẻ tổ chức lừa hắn còn chưa hiện thân, vậy.... Những người có ân oán trực tiếp nhất là...” Phương Hủy Đình choàng tỉnh: “Là người mua... Không thể nào, chẳng lẽ hắn định ra tay với người mua à?”

“Sao lại không chứ, nếu là tôi, tôi sẽ lần lượt xử từng tên một.”

“Tôi vẫn thấy hoang đường, giờ cảnh sát trong nước lẫn quốc tế đều đang truy lùng hắn, hắn dám gây án sao?”

“Thế thân đó, chị hai ơi, sao đầu óc lại chậm chạp thế, xưa nay hắn luôn là kẻ ẩn phía sau, cần gì tự gây án? Ngay cả tôi ẩu đả đều bỏ tiền thuê người, huống hồ là Đoan Mộc Giới Bình...” Soái Lãng làm vẻ mặt chán nản: “Linh hoạt lên chút, đừng suy nghĩ theo lối mòn chứ, cô còn trẻ, làm cảnh sát thêm vài năm nữa thì chẳng tiến mà lùi à?”

Phương Hủy Đình không cãi lại, đấm đấm đầu mình trách móc, trò chuyện một phen, cô cũng bị thuyết phục: “Nói cho chùng vẫn là cục diện bế tắc, không tìm được thế thân thì không tìm được hắn, tìm được thế thân thì hắn cũng cắt đứt sợi dây điều khiển, vẫn không tìm được hắn.”

“Đúng rồi đấy, đó chính là chỗ cao minh của hắn.”

“Anh có cách không?”

“Có.” Soái Lãng trả lời dứt khoát, lần này không hề nhùng nhằng: “Không phải các cô phán đoán hắn sẽ tìm tới tôi sao, chỉ cần cô ở bên tôi 24/7, hai chúng ta cũng diễn trò giống hắn, thản nhiên ra phố dạo chơi, ăn uống mua sắm, không coi hắn ra cái gì, hắn nhất định sẽ tức giận, như thế cô có cơ hội gặp được Đoan Mộc Giới Bình đấy.”

Phương Hủy Đình hứ một tiếng quay mặt đi, đối với loại ái muội nam nữ vi diệu này, đôi khi rất hưởng thụ, cô hiểu ra vì sao mình thích ở bên cái tên không ra gì này, vì ở bên cạnh Soái Lãng, luôn có thứ mới mẻ để hưởng thụ. Tâm tình bức bối buồn chán nhiều ngày qua tới nơi xa lạ này gần như không còn nữa, Phương Hủy Đình nhìn trời cao đất rộng, làm động tác giản nở ngực, lòng thoáng đạt, đứng lên nhận một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại Lão Trịnh giục đi ăn cơm, Phương Hủy Đình đá đít Soái Lãng vẫn còn ngồi đó: “Đi nào, cha anh bảo anh mời khách.”

“Phải không vậy, cảnh sát cũng đi ăn chực à?” Soái Lãng bò dậy chạy theo Phương Hủy Đình hỏi: “Này cảnh sát Phương, thấy đề nghị của tôi thế nào?”

“Chỉ một vụ án nát thôi, lại không phải tôi quản, tôi tội gì phải cược bản thân vào đó.” Phương Hủy Đình kiêu ngạo nói: “Anh đừng có mơ nữa, dù phái người tới, tôi cũng sẽ đề cử Tục Binh.”

“Cái tên đó tôi thấy đã muốn bệnh... Này này, cảnh sát Phương, chẳng lẽ không cho chút cơ hội nào? Hay mấy ngày nữa tôi về Trung Châu, chúng ta bù lại bữa cơm kia nhé? Nói không chừng quan hệ của chúng ta còn có thể phát triển thêm đấy, bây giờ tôi ngày càng thấy chúng ta là một đôi trời sinh.”

Soái Lãng đuổi sát thăm dò, kích thích Phương Hủy Đình quay đầu trừng mắt lên, không ngờ bị sự mặt dày vô sỉ của Soái Lãng chọc cười, vì vậy không tán đồng, nhưng hình như cũng không phủ định lời nói quá đáng này...