Q2 - Chương: 236 Chịu thả mồi ngon, ắt có cá chết. (1)
“Lên đi, lên đi, lại lên rồi.. Yeah! Yeah! … phải thế chứ!”
Tần Cách Phi làm động tác cổ vũ với màn hình vi tính, dưới lầu chính là cửa hàng trang sức, đúng là ra đường gặp lộc rồi, hôm qua lãi 6.2%, hôm nay vừa mở màn đã lên giá, khiến tâm tình cô không cách nào hình dung được nữa.
Tên mặt trắng đó cũng có thủ đoạn đấy... Tần Cách Phi hồi tưởng mấy lần hẹn hò của hai người, thực sự khiến cô có cảm giác gặp nhau quá muộn.
Năm xưa khi đem vốn tự thân của mình ra đổi tiền, cô từ vị trí nhân viên bán hàng lên làm chủ số hai của Kim Bá Lợi, Tần Cách Phi đã không có cảm giác gì với nam nhân nữa. Với cô, nam nhân chẳng qua chỉ làm công cụ thỏa mãn những lúc buồn chán trống rỗng hay trao đổi lợi ích mà thôi. Nhưng nam nhân này lại khác, hắn khiến cô quay lại thời còn ảo tưởng về bạch mã vương tử, hận không thể nâng hắn trong tay, ôm vào lòng, hòa tan vào thân thể hắn, bất kể ở tinh thần hay thể xác, cô đều thỏa mãn chưa từng có....
Tần Cách Phỉ đưa tay lên vuốt má, có chút cảm giác, cảm giác, hình như hắn thực sự thích mình, nhất là khi Thai Bác Văn tiến vào thân thể cô, hôn cô, cô cảm giác được si mê qua mỗi động tác.
“Lên rồi, lên rồi... Thực sự lên rồi... Phỉ Phỉ.”
Kẻ phá đám tới rồi, Tần Cách Phỉ hận không thể đá kẻ này ra ngoài, chính là ông chủ của Kim Bá Lợi Thượng Quan Vân Thành, người chẳng đẹp như cái tên, vừa lùn vừa béo lại còn xấu, đang hớn hở chạy vào, nhìn tiểu tình nhân kiêm phó tổng, hưng phấn hô: “Giỏi thật, nói lên là lên... Phỉ Phỉ, em mua bao nhiêu?”
“Em thì có được bao nhiêu tiền chứ?” Thái độ Tần Cách Phỉ rất ác liệt, trước kia mỗi lần nhìn thấy hắn cảm giác rất có thành tựu, giờ chỉ khiến cô liên tưởng so sánh với Thai Bác Văn, thành tựu biến thành ác cảm.
Ông chủ Thượng Quan chẳng để ý tới thái độ tiểu nương tử, cười hì hì vuốt ve bàn tay Phỉ Phỉ, an ủi: “Sao thế, mấy ngày qua không tới chỗ em nên em giận à?”
“Tránh ra, nhân viên nhìn thấy đấy.” Tần Cách Phỉ đánh bạt cái tay lợn ra, ngồi ngay ngắn đoan trang.
Thượng Quan Vân Thành hiển nhiên lúc này không đặt hứng thú trên người mỹ nhân: “Phỉ Phỉ, ông chủ Thai kia có nội tình gì à?”
“Ừm, em mấy ngày rồi không thấy hắn, hắn bận như thế, em chẳng ngại gọi điện hỏi... Sao anh biết?” Tần Cách Phỉ cố che giấu đắc ý không lòng.
“Chậc, có gì khó đâu, em đã bán cho hắn hơn 300 vạn tiền thẻ vàng rồi, anh không tin được năng lực quan hệ xã hội của em đấy, mời hắn ăn cơm, có bí mật gì chẳng lẽ em không nghe ra được.” Thượng Quan Vân Thành xúi, tình nhân đôi khi là để mình dụng, thì thoảng cũng đem dùng vào việc khác, như lần này.
“Anh mơ à, dễ vậy sao? Mở miệng ra chỉ biết nói tới tiền.”
“Tiền anh kiếm được không phải cũng là của em sao?”
“Hừm, nói thế nghe còn được, vậy em bỏ thời gian ra hẹn hắn...” Tần Cách Phỉ mừng thầm, hai người lại thì thầm bàn bạc một hồi, theo Thai Bác Văn tiết lộ, cái giá này còn tăng thêm một đoạn nữa, yên tâm mạnh dạn mua vào, khi nào lên tới gần giá cao nhất sẽ lén thông báo, tung ra kiếm một mẻ.
Có được nội tình, Thượng Quan Vân Thành hí hửng rời đi, Tần Cách Phỉ vẫn còn lâng lâng, định gọi điện cho cô bạn thân, không ngờ Vũ Mạn Âm đã gọi, cả hai đều là tình nhân của ông chủ, hai ông chủ là bạn bè, nên họ cũng thành bạn thân.
“Oa, Phỉ Phỉ, đúng là lên rồi...” Vũ Mạn Âm hét chói tai.
“Mạn Âm không cần kích động tới thế chứ?”
“Kích động cái gì, tôi đang hối hận chết đây, sớm biết vậy mua thêm 30 vạn, hôm nay đã lãi mấy vạn.”
“Hì hì, mới sáng sớm đã gọi điện cho tôi nói cái này à?
“Không chỉ việc này, còn việc khác cho tôi vay ít tiền đi, tôi trả sau.”
“Cô đùa cái gì thế, tiền của tôi ném vào TTCK hết rồi, cô tìm nhầm người rồi đấy, tìm chồng cô mà vay.”
“Thôi xin, hắn đang nợ đầm nợ đìa không biết phải trả ra làm sao kìa, tôi nghĩ cách khác vậy.”
“Cô tìm Sam Sam xem, bọn họ vừa kết toán một khoản công trình lớn đấy... Hay là tìm Cao Trường Tiến, tôi thấy hắn nhìn cô thèm thuồng lắm, vay tiền của hắn không thành vấn đề, vừa đổi khẩu vị lại có tiền, hi hi.”
“Muốn chết à, không cho vay tiền còn trêu người ta...”
Hai người thảo luận một hồi không có cách nào, cả hai quyết định đi tìm Thương Ngân Hà vay tiền, dù sao có quan hệ với Ân Phương Thuyên, vay vài chục vạn không thành vấn đề.
...................................................
Reng reng reng... Chuông điện thoại vang lên, Ân Phương Thuyên vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng gấp gáp của Vũ Mạn Âm: “ Phương Thuyên, cho tôi vay 100 vạn, dùng ba tháng cần gấp.”
Reng reng riêng, lại có tiếng điện thoại, là bà chủ của siêu thị Gia Hòa, Ân Phương Thuyên vừa nhấc máy liền nghe thấy cùng một chuyện: “Phương Thuyên, cho tôi vay gấp ít tiền, đừng nói cho chồng tôi.”
Rồi cuộc điện thoại thứ ba, tư, thứ năm đều là vay tiền, Ân Phương Thuyên vừa nhấc máy lên đã nói: “Cô cũng vay tiền à?”
“Chị Ân, không vay tiền chẳng lẽ rủ chị hẹn hò.”
Đối phương rất tham, vay tận 1000 vạn, tới cuộc điện thoại vay tiền n, Ân Phương Thuyên không khỏi sinh nghi, tuy nghiệp vụ của công ty họ cho vay tiền, nhưng gần như toàn bộ nữ nhân cô quen đều dọi điện vay tiền cùng lúc... Lẽ nào?
Âm Phương Thuyên gõ bàn phím, đăng nhập vào tài khoản chứng khoán của mình, hai ngày qua trò chuyện với mấy cô bạn nghe được họ thảo luận, đào được tin tức nội bộ từ Thai Bác Văn, nghe đâu anh chàng trẻ tuổi lắm tiền này đang cùng nhà cái theo túng một cổ phiếu, tiết lộ là cổ phiếu đó sẽ tăng suốt một tuần... Ân Phương Thuyên thử thăm dò mua vài trăm đồng, kinh ngạc phát hiện từ ngày 6 tháng 11 tới ngày 13 tháng 11, tăng lên tới 5000 rồi....vội vàng gọi điện thoại cho Tần Cách Phỉ xác nhận, sau đó tới văn phòng tổng giám đốc.
Mặc dù quan hệ hai người họ đặc thù, nhưng Ân Phương Thuyên chưa bao giờ ỷ chiều mà sinh kiêu, bất kể trước mặt hay sau lưng người khác, cô luôn giữ thân phận cấp dưới, vì thế mà Thượng Ngân Hà càng thích, giữ cô bên cạnh 7,8 năm rồi.
“Vào đi.” Thượng Ngân Hà đang ngồi trên ghế ông chủ, ngâm nga nghe hát, xoay ghế lại hỏi: “ Có chuyện sao?”
“Có ạ...” Ân Phương Thuyên kể lại vắn tắt tình huống vừa rồi, còn lập ra danh sách mười mấy người vay tiền.
Thượng Ngân Hà cầm lấy xem cười ha hả, phất tay: “Toàn là mấy bà nương bại gia...cho họ vay đi, không phải là người không trả nổi.”