Q2 - Chương: 242 Thong thả buông câu, xem ai tới đớp. (2)
Ơ, mắt sáng lên rồi, thân thể Soái Lãng cũng động đậy, nhìn thấy một người, em gái Tuyết Na đang từ chỗ ký tên đi xuống, bước sen duyên dáng, nụ cười nhẹ nhàng, hết sức tự nhiên đón lấy đội ngũ hai mấy người, chẳng những nói chuyện với người thường lưu loát, thi thoảng còn cùng người nước ngoài kia nói vài câu tiếng Anh, làm Soái Lãng nhìn ghen tỵ đỏ mắt.
“Cái đẹp của bia đá vì xuất phát từ tự nhiên lại vượt qua bất kỳ truy cầu thẩm mỹ tự nhiên nào khác...” Giọng tiểu học muội trong veo, vang vọng trong triển làm hình vòng cung, vừa đi vừa giới thiệu.
“.... Lý Khổ Thiện tiên sinh từng nói, văn hóa Trung Hoa là một chỉnh thể lớn, vẽ vời chỉ là tiểu đạo, vì cao hơn vẽ một tầng là nghệ thuật thư pháp, cao hơn nghệ thuật thư pháp là văn học cổ điển thi ca từ phú. Cao hơn nữa là âm nhạc, thời cổ đại có đàn không dây, có nhạc không tiếng, đó là âm nhạc triết lý. Tầng tối cao là triết lý Lão, Trang, Thiện, Dịch, Nho. Nếu như hội họa mà không có tầng văn hóa trên thống lĩnh thì vẽ ra chỉ có bề ngoài vô hồn thôi, bức tranh không có tu dưỡng, nền tảng văn hóa sẽ mỏng manh như tờ giấy.”
“Văn tự bia đá tuy trải qua mưa gió xâm thực, nhưng xưa mà vẫn mới, hội hàm sâu xa còn truyền mãi, là cái đẹp mấy nghìn năm trước cổ nhân dùng bút và tự nhiên cùng nhau sáng tạo ra. Mọi người xem tấm bia thiếp này, kiêm cả chữ Triện và Lệ, cấu tạo tự nhiên, hành tung vô định, rất có phong cách của bia Tào Tử Kiến... Triển lãm bia đá và thư họa khác nhau ở chỗ, nó là triển lãm vừa cũ vừa mới, không chỉ khiến người ta hiểu được làm một như thư họa chân chính cần những yếu tố gì, còn bao hàm nguyên tố hàm dưỡng của quốc học, lại không thiếu giá trị trang trí. Nó thể hiện ra giá trí thẩm mỹ độc đáo, không những cần bề ngoài, còn cần linh hồn.”
Soái Lãng giữ tư thế ngu xuẩn của vịt nghe sấm giống như bao ngày qua, ai mà ngờ được một cô bé mà tùy tiện va phải là thị trường nhân tài, gia học lại uyên thâm như thế, nói tới nghệ thuật một cái là khí chất khác hẳn, vừa tự tin lại sâu sắc... Sau lưng cô bất kể là món đồ bia đá, đỉnh đồng, hoặc cổ điển, hoặc trang trọng, hoặc tinh xảo, hoặc đơn sơ, tất cả đều như có sinh mệnh sống dậy kể ra văn hóa lịch sử khác nhau.
Tiểu học muội nhỏ nhắn bị đám đông nhấn chìm, không nhìn thấy nữa Soái Lãng mới sực tỉnh, không phải y bị văn bác đại tinh thâm trấn nhiếp, cũng không phải bị bia cổ trang trọng làm thất thần, vì tất cả đều không bằng gương mặt thanh tú trong trẻo của tiểu học muội, không bằng vóc dàng nhỏ nhắn xinh xinh làm người ta muốn ôm siết vào lòng, không bằng làn da trắng đôi môi hồng nhuận hôn bao nhiêu cũng không đủ...
Soái Lãng hít nước bọt, mặt hiện lên nụ cười, không biết suy nghĩ bay tới đâu rồi, nếu như có một ngày mình cũng học vấn đầy năm xe, tài cao tám đấu, đứng ở đây nói cho một đám ngốc thộn mặt ra, tiểu học muội ở bên cạnh nhìn với ánh mắt sùng bái, hai người liếc mắt đưa tình... Oa...
“Này, ngây ra cái gì thế?”
Có người gọi, Soái Lãng đang tay chống cằm chảy nước dãi, đầu nghiêng sang bên, bị người ta chỉnh cho ngồi thẳng lên, giật mình nhìn té ra là Vương Tuyết Na vừa mới tiễn một nhóm khác đi. Soái Lãng giống ăn món ngon, mồm còn nhóp nhép, Vương Tuyết Na cười khanh khách: “ Hi hi, anh chán lắm rồi phải không, ở đây chẳng giúp được gì, cứ nhất định ngồi lì một chỗ, bảo anh đi nghỉ đi mà không chịu, ngồi đây ngủ gật.”
“Không được, anh làm việc toàn đầu voi đuôi chuột, lần này nhất định phải có đầu có cuối, kiên trì tới ca gác cuối cùng.” Soái Lãng không nói rõ mục đích thật cho người ta, trong lòng có chút áy náy.
Y áy náy, Vương Tuyết Na lại cảm động, biết rõ kiến thức của Soái Lãng chẳng hiểu nổi thứ này vẫn kiên trì ngồi đây, môi hồng khẽ hé: “Cám ơn anh.”
“Em lại thế rồi, cám ơn cái gì mà cám ơn.” Soái Lãng hất hàm không coi ra gì, rất man.
“Em thay cha và ông nội em cám ơn anh, đúng rồi Soái Lãng, tổng cộng tốn bao nhiêu tiền? Cha mẹ em thương lượng với nhau, nhà em cũng gánh một phần, ông nội em mấy ngày qua tinh thần phấn chấn, cứ đòi tới xem mãi, nhà em không nghĩ hiệu quả tốt như thế, tiền này không thể để anh trả...” Vương Tuyết Na ngập ngừng, nói tới tiền thấy không tự nhiên, chuyện này nhà họ nợ Soái Lãng ân tình lớn.
Soái Lãng mắt đảo một cái, kế xấu lại nảy ra, nghiêm mặt nói: “Sau khi kết thúc anh đưa em hóa đơn, tốn bao nhiêu tiền, bảo cha em viết giấy nợ cho anh là được.”
“Hả, bảo cha em viết?” Vương Tuyết Na giật mình, khẩn trương tới nắm chặt tay, ở đây gần hai tuần nhìn địa điểm sang trọng, nhìn cách bài trí xa hoa, lại xem tin báo ngợp trời đã biết là rất tốn kém: “Vậy viết nợ bao nhiêu?”
Môi mím lại, mày cau vào, khuôn mặt nhỏ trông tội nghiệp vô cùng, Soái Lãng không chút khách khí nói: “Chưa tính ra, có điều ông ấy trả không nổi đâu, tới khi đó bảo ông ấy lấy khuê nữ trả nợ, ha ha ha!”
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...”
Vương Tuyết Na mặt đỏ như trái táo chín, nắm đấm thụi liên hồi lên vai Soái Lãng, mắt Soái Lãng híp lại thành khe hẹp, rất thích trêu tiểu học muội ngốc nổi giận, bộ dạng vừa giận vừa thẹn đó đáng yêu vô cùng.
Hai người đang nô đùa, đột nhiên có tiến quát: “Soái Lãng.”
Soái Lãng đang hưởng thụ nào có nghe thấy gì, Vương Tuyết Na quay đầu nhìn vội vàng đứng thẳng lên không đùa nữa. Lúc này Soái Lãng mới nhận ra, vừa nhìn một cái, cằm xém rớt khỏi hàm, chính là Phương Hủy Đình đang nhìn chằm chằm y, không hiểu sao y lại cuống, lại ú ớ, lại không biết nói gì...
Sau đó hiểu ra rồi, một bên là tiểu học muội thanh thuần đáng yêu, một bên là cô cảnh sát quyến rũ xinh đẹp, hiểu ra vì sao nam nhân lại thích trái ôm phải ấp, nguyên nhân vì không lựa chọn được.
“Ra đây.” Phương Hủy Định hất đầu, trực tiếp, ngắn gọn.
Soái Lãng ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo, Vương Tuyết Na che miệng cười, không ngờ vừa cười một cái, Phương Hủy Đình trừng mắt nhìn, nụ cười của cô đông cứng trên môi, thiếu tự nhiên né tránh. Đó là ánh mắt mà nữ nhân sẽ hiểu, hàm chứa tức giận và đố kỵ, nhìn hai người họ một trước một sau đi trên con đường nhỏ trải đá trước triển lãm, Vương Tuyết Na bỗng nhiên giảu môi, đanh đá trừng mắt với Phương Hủy Đình, ánh mắt rất giống nhau.