Q2 - Chương: 243 Thong thả buông câu, xem ai tới đớp. (3)
“Anh hay ho quá rồi đấy, cô bé đó được bao tuổi mà anh quấy nhiễu người ta.” Phương Hủy Đình hồi lâu mới lên tiếng, giọng điệu hận không thể đá Soái Lãng vài cái.
Soái Lãng vội vàng giải thích: “Cô có chút nhãn quang được không, người ta là nghiên cứu sinh đại học đấy, tới tuổi kết hôn pháp định rồi, trưởng thành rồi.”
“Ha ha ha, biết người ta là nghiên cứu sinh, anh trình độ sơ trung mà còn đi trêu chọc người ta, không xấu hổ à?” Một mỉa mai, một trừng mắt, hai người dừng chân, Phương Hủy Đình mặc quần jean đen, giày du lịch, áo da, xinh đẹp cá tính, chỉ là mặt phủ sương giá.
Soái Lãng đang tức giận không hiểu sao lại từ từ mỉm cười, sau đó thành cười toét miệng: “Hiểu rồi!”
“Hiểu cái gì?”
“Cô ghen.”
“Ghen á?”
“Ừ, mùi dấm gắt lắm... Được rồi, tôi hiểu rồi, từ bây giờ tôi mắt đầu tuyên bố, không theo đuổi học muội nữa, chuyên môn theo đuổi chị cảnh sát... Có điều cảnh sát Phương này, cô phải cho tôi cơ hội chứ? Về lâu như thế mà không mời được một bữa cơm, có phải là nghĩ cách đẩy tôi vào lòng nữ nhân khác không?”
“Anh, anh thật vô sỉ.” Phương Hủy Đỉnh bị chọc tức tới khóc không được, cười không xong, dù là có chút cảm giác, nhưng nếu nói ra miệng, thế nào cũng khiến người ta có chút ngại ngùng, y lại mặt dày vô sỉ như thế: “ Dừng, dừng ngay... Anh đừng nói, miệng chó không mọc được ngà voi, mọi người nhờ tôi hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?” Soái Lãng đưa mắt nhìn một cái xe van đỗ sau triển lãm, không ít giám sát chuyên nghiệp nấp trong đó, nhiều lúc không phục không được, cái xe bé tẹo mà bảy tám người rúc bên trong.
Phương Hủy Đình nhắc: “ Đừng nhìn... Đang hỏi anh đấy, có chắc không, chúng tôi cắm chốt ở đây mười ngày rồi, hai cái tấm bia đá đen xì xì kia chẳng ai hỏi tới cả, thế này đợi tới bao giờ?”
Nghe Phương Hủy Đình hình dung Thạch khắc nước Trung Sơn như thế, Soái Lãng có cảm giác thấy tri kỷ: “Đừng hỏi tôi, đi hỏi cha tôi với lão Trịnh ấy, hai lão già đó tính kế với nhau rút tiền trong túi tôi.”
“Thôi đi, tôi thấy anh có ý đồ mới đúng, có phải nhìn trúng cô bé xinh đẹp kia rồi không?”
“Chậc, sao cố cứ nhất định đẩy tôi về phía cô bé xinh đẹp kia, tôi rõ ràng không thích cô ấy, thích cô mà... Tôi vì sự nghiệp của cô mà hiến thân, nhẫn nhục chịu đựng.”
“Thôi đi mặt càng ngày càng dày, đừng bẻm mép nữa, đám Lão Hình sắp không chịu được nữa rồi, mọi người không thể cứ tốn thời gian như thế. Suốt cả ngày nhìn anh trêu ghẹo cô nương nhà người ta... Còn cha anh và xử trưởng Trịnh làm sao thế, cứ như nhập ma ấy, chạy mấy thành phố liền rồi nghĩ ra cách này, giờ tôi chưa hiểu chuyện này liên quan gì tới Đan Mộc Giới Bình.” Phương Hủy Đình không rõ nguồn cơn, mỗi ngày ngồi đây nhìn màn hình giám sát, thấy Soái Lãng tán tỉnh tiểu cô nương, nhìn liền mấy ngày rốt cuộc không nhịn được nhảy ra, giận cá chém thớt, trách trẻ xong trách luôn cả già.
“Chuyện cảnh vụ làm sao tôi biết, tôi chỉ móc túi tiêu tiền oan, các cô không dám tìm Lão Trịnh nói cũng đừng tới đây dọa tôi, cô không thích thì đi đi, ai ngăn cô đâu.” Ngon ngọt chẳng được vài đâu, Soái Lãng chuyển sang đấu khẩu, không phải là y không biết mà là thái độ của Phương Hủy Đình không tốt, y không thấy mình có trách niệm phải giải thích.
Phương Hủy Đình hừ một tiếng: “Anh nói dễ nghe nhỉ, tám người chúng tôi chốt ở đây mười ngày liên, cứ thế hồ đồ mà đi à?”
Soái Lãng cau mày: “Thế cô muốn thế nào? Tôi là người không liên quan, cô nói với tôi ích gì?”
“Thôi đi, chủ ý xấu này nhất định có phần của anh.” Phương Hủy Đình tranh cãi vài câu nổi nóng, bệnh nghề nghiệp tài phát rồi, chất vấn liên hồi, chuyện này làm người tham dự buồn bực, cứ hồ đồ nhìn chằm chằm nơi này, không nói là làm gì, tìm ai, không biết gì hết.
Soái Lãng xua tay: “ Không phải họ không nói cho cô mà ngày cả họ cũng không biết rốt cuộc có ai tới không, mà nếu tới sẽ là ai.”
“Nếu không ai tới thì sao?”
“Hết cách, coi như chúng ta cống hiến cho văn hóa Trung Châu đi.”
“À, tôi hiểu rồi, chuẩn bị mèo mù vớ cá rán chứ gì?” Phương Hủy Đình hiểu ra đành nhụt chí.
“Đúng, các cô chính là mèo mù đấy.” Soái Lãng thừa cơ đâm chọc, thấy Phương Hủy Đình chuẩn bị có động tác vật lưng, y giang tay ra làm động tác ôm lấy cỏ cứu mạng, ai ngờ Phương Hủy Đình lách người sang bên, lại còn giơ chân ra ngáng, khiến Soái Lãng oạch một phát: “F*ck, đám cảnh sát các cô đúng là bẩn, chỉ ôm một cái thôi, có cần ác thế không?”
Vừa kêu chẳng đứng dậy nữa, tay đập mặt đất, miệng gặm mấy ngọn cỏ.
Phương Hủy Đình đắc ý nói: “Đã cảnh cáo anh rồi, đừng nghĩ nữ nhân không làm được cảnh sát, anh nghĩ tôi ngốc à? Động tác thiếu chuyên ngiệp như thế dám giở trò trước mặt tôi... Đứng lên, đừng giở trò vô lại.”
“Hừm, không đứng... Ai cũng thấy cô đánh tôi, lần trước cô đánh tôi, tôi còn chưa tính sổ...” Soái Lãng xoay người nằm ngửa trên bãi cỏ, thình lình chân móc một cái định kéo ngã Phương Hủy Đình, ai ngờ cô phòng bị rất nghiêm, lại còn đá chân y trở lại. Đang nghĩ làm sao để báo thù thì có điện thoại, móc ra xem là Vương Tuyết Na, vừa nghe một cái đứng bật dậy như cương thi.
Phương Hủy Đình hết hồn, nhưng dự cảm có chuyện, hỏi: “Này, sao thế?”
Soái Lãng vừa chạy một bước, nhớ ra xoay người, hai chữ đắc ý viết rõ trên mặt: “Có người muốn mua bức Trung Sơn quốc thạch khắc, tới rồi, ha ha ha tới rồi, Lão Trịnh giỏi đấy, tương lai nghỉ hưu có thể đi làm lừa đảo là đúng nghề, ha ha ha...”
Phương Hủy Đình nghe thế cũng hưng phấn, vậy là cá mắc câu rồi? Soái Lãng chạy vài bước lại quay về, Phương Hủy Đình còn nghĩ y quên gì chưa nói, ai ngờ Soái Lãng đưa hai tay ra ôm mặt cô, một sờ một nhéo, chưa đợi cô kịp phản ứng đã buông tay cười ha hả chạy mất: “ Cô cảnh sát ngốc, còn ngẩn ra đó làm gì, về chuẩn bị đi.”
“Á, điên mất.” Thủ phạm chạy mất rồi, Phương Hủy Đình giận không chỗ phát tiết, dậm chân một cái chạy về xe giám sát, không ngờ bị tên đó sàm sỡ, không giận mà sợ đồng nghiệp trên xe nhìn thấy....
Bỏ mấy chục vạn làm mồi nhử, rốt cuộc cũng có cá cắn câu, tấm bia kia là Soái Lãng căn cứ vào ảnh chụp thuê người làm giả, trị giá 800 đồng, ngay cả bằng vào con mắt Vương Tuyết Na cũng không phân biệt được. Đoan Mộc Giới Bình thì không dám tới rồi, khẳng định kiếm thế thân làm, thứ nghệ thuật xa lạ này không phải người thường thưởng thức được, với lại chỉ cần dùng làm mồi truy dấu thôi, làm thô sơ bề ngoài là đủ.