← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 244 Lừa đảo bịp bợm, ai gian hơn ai. (1)

Soái Lãng lấy thân phận người tổ chức vội vàng chạy vào sảnh triển lãm, két một cái, phanh trượt mấy chục cm, ngẩn ra, người mua thực sự làm y hơi bất ngờ.

Vì đó là một mỹ nữ, đi giầy tuyết áo lông, toàn thân đeo vàng nạm ngọc, vừa nhìn đã biết không phú cũng quý, hơn nữa lại còn tranh cãi với Vương Tuyết Na.

Vương Tuyết Na ra sức giải thích: “Chúng tôi không bán.”

Mỹ nữ kia phẩy tay, dịch vị trí túi xách trên vai: “Không bán thì các cô bày ra đây làm gì?”

“Để triển lãm, không nhất định triển lãm là phải bán.” Vương Tuyết Na có chút lúng túng, đoán chừng chưa từng trải qua việc thế này.

“Đừng vờ vịt, quảng cáo rùm beng náo nhiệt như thế còn chẳng phải muốn xẻo thêm một chút à? Nói đi, bao nhiêu tiền?” Mỹ nữ kéo túi xác ra khỏi vai, một chiếc LV màu đỏ, rút roẹt một chuỗi thẻ ngân hàng. Vương Tuyết Na cảm thấy người này không cách nào nói lý được, thấy Soái Lãng đi rời liền quay đầu bỏ đi, mỹ nữ không chịu bỏ qua, gọi với theo: “ Này này, đừng vờ vịt với tôi, không vì tiền thì các người tổ chức cái triển lãm này làm gì? Vừa muốn dựng bia trinh tiết lại muốn có tiền à?”

“Này, sao cô lại chửi mắng người khác như vậy?” Lời này quá khó nghe, Vương Tuyết Na nổi nóng quay lại muốn tranh luận.

Soái Lãng vội bước tới tách hai bên ra, đứng ở giữa hai cô gái khuyên: “Em bình tĩnh nào, có gì từ từ nói.”

“Nói cái gì mà nói, cô ta chửi em.” Vương Tuyết Na tức tím mặt, cô có gia giáo, cô hiền lành, không có nghĩa cô dễ bị người khác bắt nạt.

Bên này chưa xong, bên chia chỉ thẳng ngón tay vào mặt Soái Lãng, thiếu điều đâm vào mắt y, quát tháo: “Anh là ai, liên quan gì tới anh mà tới góp vui?”

“Đừng nóng, đừng nóng, chị ơi, nghe tôi nói đã, kẻ hèn này là người phụ trách ở đây, có gì nói với tôi.” Soái Lãng cười nịnh, quay đầu sang bên phát ra sức nháy mắt với Vương Tuyết Na, mắng: “Đi sang bên, có tiếp khách thôi mà cũng không biết, lát nữa tôi khai trừ cô.”

Không ngờ còn bị mắng, Vương Tuyết Na vừa ủy khuất vừa tức giận xoay đi. Soái Lãng quay lại cười với mỹ nữ kia, rất xinh đẹp, mắt kẻ vẽ cầu kỳ, môi đánh son rất chuẩn, dáng không cao không thấp, thân hình không tệ, mỹ nữ do thuần trang điểm tạo ra này tuy so với mỹ nữ tự nhiên kém một chút, nhưng thể hiện ra được giá trị không thấp.

Không tôn kính không được, loại nữ nhân này nhìn là biết có nam nhân phía sau, mà e là không chỉ là một.

Mỹ nữ nhìn Soái Lãng như chuẩn bị khom người xuống bất kỳ lúc nào, cơn giận nguôi quá nửa, chỉ hai tấm thạch khắc: “Chính hai phiến đá này, chị muốn nó, bao tiền cậu cứ ra giá đi, nếu không tự quyết được thì sang bên hóng gió, gọi chủ sự lại đây.”

Soái Lãng giơ ngón cái: “Thống khoái, chị hai thật hào sảng, mỹ nữ hào sảng như thế tôi mới thấy lần đầu. Chị xưng hô thế nào?”

“Hì hì, cuối cùng cũng gặp được một người biết ăn nói rồi.” Mỹ nữ cao hứng, rút danh thiếp đưa Soái Lãng.

Soái Lãng hai tay cung kính nhận lấy, mắt liếc qua, Tần Cách Phỉ, phó tổng giám đốc Vàng bạc đá quý Kim Bá Lợi, làm ra vẻ kinh ngạc hít sâu một hơi cố ý đưa ra cho camera chụp cho rõ: “Té ra là tổng giám đốc Tần, thất kính, thất kính rồi.”

“Đừng có thừa lời, có bán hay không đây?” Tần Cách Phỉ lấy đủ thể diện rồi, đi vào công việc.

Soái Lãng liên tục gật đầu: “Bán bán bán... Có điều tổng giám đốc Tần, chúng tôi chuẩn bị triển lãm một phen mới bán, chị tới trước như vậy, tôi để cho chị, có điều giá cả... Thế này.”

Tần Cách Phỉ thấy Soái Lãng giơ ba ngón tay thì khinh bỉ: “3 vạn hả?”

Soái Lãng nghe là đủ biết là loại ngu ngốc không biết hàng rồi, thứ này nếu nhận ra hàng giả, trả 300 là nhiều, nếu không biết là hàng thật, nói nó 3 vạn lại quá ngu xuẩn. Phép tắc vàng của dân làm ăn chính là, gặp bọn ngu phải xẻo, Soái Lãng thấy cơ hội kiếm chác rồi, chỉ cười không đáp, hàm ý thâm sâu khôn lường.

“30 vạn sao?” Trần Cách Phỉ nhìn lại phiến đá đen xì xì mà bất ngờ.

Soái Lãng lại nghe ra rồi, có bất ngờ nhưng không khiếp sợ, vẫn trong phạm vi tiếp nhận, trang trọng nói: “ Phải thêm một số 0, tôi cũng không quá đáng đòi USD nữa, NDT là đủ rồi.”

“300 vạn cơ à? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?” Tần Cách Phỉ lúc này mặt thực sự biến sắc.

“Chị hai, tôi thấy chị người biết hàng, nhìn một cái là thấy đồ trấn gia của chúng tôi... Tôi không nói đùa với chị, chỉ nhìn xem địa điểm, nhân công điện nước chỗ này, mỗi ngày hao tốn một hai ba vạn. Báo chí, truyền hình tuyên truyền, không giấu chị, hao phí mấy chục vạn, riêng tổ chức cuộc triển lãm này thôi đã phải bỏ ra hơn trăm vạn. Chẳng lẽ chúng tôi lại đưa thứ không đáng tiền nhất tới vị trí triển lãm tốt nhất.... Tôi biết, người chê hàng mới thực sự là người muốn mua hàng. Chị nói xem, hai phiến đá trước khi nhà Tần thống nhất thiên hạ này giá bao nhiêu?”

Soái Lãng rất thành khẩn, rất khách khí, tiện nịnh vài câu, nói xong đợi mỹ nữ mặc cả, có điều y cũng biết, thứ ngu ngốc này là do người ta sai tới, căn bản chưa chắc quyết được.

Chẳng hiểu gì lại bị người ta nâng lên thành chuyên gia, Tần Cách Phỉ chẳng thể nói mình không hiểu, đành vờ vịt nhìn trái ngó phải một hồi, quay sang Soái Lãng, mà Soái Lãng một khi không cười thì trông rất thật thà trung hậu, làm cô khó xử: “Trên TV nói không ít, nhưng mà cậu hét giá cũng ghê quá.”

“Không hề, chị nghĩ mà xem, phó sở trưởng sở văn hóa tỉnh còn tới triển lãm của tôi, tán dương cao độ, lại còn mười mấy chuyên gia thư họa tới đây tham quan, còn có giáo sư đại học dẫn theo sinh viên của mình tới, vì cái gì? Vì hai phiến đá này đấy! Nói riêng với chị nhé, nếu bỏ hai phiến đá này đi, số còn lại chẳng đáng nói tới... Chị đợi xem, cuộc triển lãm này kết thúc, tôi mang tới hãng đấu giá, lập tức có giá trên trời.” Soái Lãng nói văng nước bọt, dù sao đối phương có hiểu quái gì đâu, mình nói thế nào cũng chẳng lộ tẩy.

Tần mỹ nhân ngẫm nghĩ, bao nhiêu danh nhân văn hóa rồi nghệ thuật gia bình phẩm như thế, lại lên báo chí TV báo chí đưa tin rùm beng, dù đây có là hai cục đá thôi có khi cũng đẩy lên được giá đó, giá 3 triệu này hợp lý rồi: “Đợi chút, các cậu ra giá quá cao, đừng lừa tôi, tôi đi gọi điện thoại.”

Một cuộc mua bán kỳ lạ, người mua không hiểu thứ mình mua, vừa vặn, người bán cũng chẳng hiểu thứ mình bán, trừ một điều, đó là hàng giả chẳng đáng một xu, cơ mà phải xem ai muốn mua.