Q2 - Chương: 245 Lừa đảo bịp bợm, ai gian hơn ai. (2)
Đợi Tần mỹ nhân vừa mới đi, Soái Lãng chắp tay sau lưng đi qua đi lại, đang nghĩ xem nên đùa bỡn với em gái ngốc một phen xem moi được tin tức gì giá trị không thì có một cánh tay nhỏ kéo y sang bên, Vương Tuyết Na nói nhỏ: “Không được bán, cái đó của anh là hàng giả.”
Í, tiểu học muội cũng nhận ra luôn này, nha đầu không ngốc, Soái Lãng nhỏ giọng đáp lại: “Nói thừa, hàng thật thì ai nỡ bán?”
“Vậy cũng không được, thế không phải anh hại người ta à?” Vương Tuyết Na không tán đồng, cô rất chính trực.
“Ừ, em thì không hại người ta, người ta có khách khí với em không? Đi sang bên chơi đi, chuyện này do anh quyết.” Soái Lãng mắt không rời mỹ nữ ra cửa gọi điện thoại sợ con mồi chạy mất.
Vương Tuyết Na lại lần nữa ủy khuất, hậm hực cầm giẻ lau ra sức lau kính trút giận.
.....................................
“Thằng nhãi đó làm cái gì vậy?” Trong xe giám sát, Hành Song Thành lẩm bẩm.
Cái khoang xe không rộng, đặt năm bộ máy vi tính, sáu người, đang gõ phím rào rào, biển số xe, diện mạo đặc trưng, tên nuổi nghề nghiệp, từng thông tin nhỏ nhất đưa ra... Kế hoạch là câu cá, tìm ra người liên quan, cũng chính là thế thân có khả năng tồn tại ở Trung Châu, ai mà ngờ lại là mỹ nữ yểu điệu, càng không ngờ Soái Lãng ý đồ bán thứ hàng giả vài trăm đồng tới giá hàng trăm vạn, vậy mà mỹ nhân kia còn tin.
“Nếu bán được không phải càng tốt à, có luôn tài khoản liên quan.” Hình Ái Quốc cũng có mặt ở nơi này.
“Được không đó, đừng để hỏng việc.... Giờ nhắc tới bọn lừa đảo là tôi đã sợ rồi, tên sau quái quỷ hơn tên trước.” Hành Song Thành gõ bàn phím, tra ra rồi, chủ xe là Thượng Quan Vân Thành, ông chủ Vàng bạc đá quý Kim Bá Lợi.
Lão Hình vỡ lẽ: “Bảo sao kiêu thế, té ra là vợ bé của ông chủ hiệu vàng.”
“Cô ta là người liên hệ, có người sai cô ta mua phiến đá... Tra được số di động liên quan chưa, đây là sự kiện bất ngờ, cô ta nhất định không đủ tiền, phải liên hệ với người sai bảo mình.” Phương Hủy Đình nhắc nhở mấy người này, không muốn họ vì ác cảm mà làm hỏng cơ hội Soái Lãng tạo ra.
Hành Song Thành gật đầu, số di động của cô gái này được Soái Lãng nhắn tin vào di động của Phương Hủy Đình rồi.
Trong thời gian chờ đợi, nhìn thấy Soái Lãng và Vương Tuyết Na giằng co lôi kéo, Hành Song Thành đoán không chừng đang hợp kế bẫy người: “Cược đi, xem cái phiến đá này liệu bán đi được không?”
“Nếu bán được thì y lãi lớn rồi.” Một kỹ thuật viên nói.
“Là chúng ta lãi, tài khoản của trung tâm truyền bá văn hóa kim thạch thuộc sở tỉnh chúng ta mà.” Hành Song Thành đính chính.
“Tôi thấy vấn đề không phải là bán được không, mà là bán bao nhiêu, cược 100 vạn, nếu bán được hơn 100 vạn tôi mời khách.” Lão Hình lên tiếng.
“Không thể nào dứt khoát không tới 100 vạn.” Hành Song Thành khẳng định: “Tôi chơi với anh.”
Đám người trẻ tuổi trong xe hú hét ào ào hưởng ứng, ai ngờ có tiếng thở dài: “Ít quá.”
Hả? Cả đám quay đầu, là Phương Hủy Đình, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cười nói: “Tôi cũng tham gia, nếu không bán được hơn 100 vạn, tôi và chủ nhiệm Hình mời khách, nếu bán hơn 200 vạn, mọi người mời chúng tôi.”
“Chấp nhận, mọi người vỗ tay, phải ở khách sạn 5 sao đấy, dưới 3000 một bữa không động đũa.”
Hành Song Thanh và đám kỹ thuật viên cho mình thắng chắc rồi, lần lượt vỗ tay với Phương Hủy Đình.
.......................................................
“Mời chị... Chị quan sát thêm nữa đi, hai phiến đá này lần đầu xuất hiện, cho nên giá cả sẽ rất cao, tôi biết có hơi vượt ngoài phạm vi tiếp nhận của chị, có điều chúng tôi thực sự không có ý bán đi trước khi kết thúc triển lãm, hay là...” Soái Lãng bề ngoài khách khí, khúm núm, nhưng lời này lọt vào tai người có tiền, y biết nó sẽ được lý giải thành, không mua nổi thì đừng tới đây làm cao.
Thường là kẻ có tiền mà tố dưỡng không theo nổi thì không chịu được kích thích này.
Quả nhiên Tần mỹ nữ bực mình: “Chẳng qua là hai phiến đá thôi, chị đây mua chắc... Có điều cậu đừng lừa tôi, chồng tôi nói, Tây An bản miếu đường bia mới hơn 100 vạn, Thành Vũ bản miếu đường bia chỉ 200 vạn... Phiến đá của cậu chỉ 200 vạn là cùng, muốn xẻo người ta cũng không thể xẻo như thế, lên tận 100 vạn...
Soái Lãng như bị vạch trần lời nói dối, rất ngượng nghịu: “ Chuyên gia, chuyên gia... Đã bảo mà, thời buổi này mỹ nữ có nền tảng văn hoa thực sự không nhiều... Có điều chị không thể trách tôi, bây giờ cái gì cũng lên giá, dầu cho xe còn đắt hơn dầu người ăn, chỗ này của chúng tôi, mỗi ngày tốn cả vạn, một xu không được thiếu, giờ làm ăn khó lắm... “
Tần mỹ nữ còn lạ gì cái trò than nghèo kể khổ của đám tiếp thị, có điều nhìn vẻ mặt đau xót như bị xẻo thịt của y, càng tin đây là hàng thật, đối phó với loại gian thương này cô có cách, giơ hai ngón tay: “200 vạn, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu ngay, không bán tôi đi.”
“200 vạn thôi ư?” Soái Lãng đau như cắt, đau thật chứ, y không nghĩ bán được với giá 300 vạn đâu, nhưng mặc cả thế này ác quá: “Quá ít, phải thêm chút... Chị trực tiếp hạ một phần ba giá, thế thì chúng tôi tổ chức triển lãm này bằng với hòa vốn rồi, 240 vạn.”
“210 vạn, không thể lên giá nữa.”
“Thêm nữa chị ơi, 10 vạn nữa là giao dịch ngay.”
“Thêm 5 vạn, không hơn, nếu không tôi đi ngay.”
“Được, được rồi, giao dịch... Ai bảo gặp dân nhà nghề như chị... Có điều chúng tôi không nhận trả góp.”
Mỹ nữ hừ một tiếng khinh bỉ, đưa tay ra, Soái Lãng biết muốn gì, lấy tấm danh thiếp mời làm, cung kính đưa lên: “ Kẻ hèn này là Trịnh Quan Quần, giám đốc trung tâm nghiên cứu văn hóa kim thạch Trung Châu, phía dưới là tài khoản của chúng tôi.”
Cả đám người trong xe giám sát nghe thấy Soái Lãng xưng tên cười phun bọt, mặt y thật như đếm, không có dấu hiệu nhỏ nào để hoài nghi.
Tần mỹ nữ một tay rút điện thoại, một tay cầm danh thiếp, nhìn một cái biết ngay là tài khoản công ty chính quy được đăng ký công thương, có điều nhắc: “Phải có hóa đơn chính quy.”
“Không thành vấn đề.”
“Phải có giấy tờ giám định.”
“Không thành vấn đề.” Soái Lãng gật đầu rất nhanh.
“Nếu dám lừa tôi, đừng trách tôi cho cậu khuynh gia bại sản.” Tần mỹ nữ cảnh báo.
“Không thành vấn đề, chị xem Trịnh Quan Quần tôi giống gian thương không, nếu tôi lừa chị, Trịnh Quan Quần tôi không chết tử tế... Trịnh Quan Quần Tôi lừa ai cũng không lừa mỹ nữ như chị, sao tôi đành lòng.” Soái Lãng thành thật biểu lộ, mở một một câu Trịnh Quan Quần ra thề, đóng miệng cũng Trịnh Quan Quần bảo đảm, thiếu chút nữa thề tới tuyệt tự tuyệt tôn.
Tần mỹ nữ cười suốt, thấy anh chàng này rất giỏi làm tiếp thị: “Đợi chút cậu xác nhận chuyển khoản đi.”
“Lệ Lệ, Tiểu Đồng... Gói đồ cho mỹ nữ tỷ tỷ.” Soái Lãng gọi hai trợ thủ được thuê, không dám gọi Vương Tuyết Na đang ở bên cầm khăn trút giận.