Q2 - Chương: 246 Lừa đảo bịp bợm, ai gian hơn ai. (3)
“Tới rồi.” Nhân viên kỹ thuật nhìn con số tăng vèo vèo trên tài khoản ngân hàng mà kinh hãi.
Trên màn hình giám sát, Soái Lãng đang khom lưng cười nịnh, bộ dạng nô tài trông phát tởm ôm đồ cho mỹ nữ, đi trước dẫn đường, ra ngoài mở cửa xe cho mỹ nữ, lại ân cần hỏi han cùng quyến luyến từ biệt. Chiếc Audi mui trần đỏ rực phóng vút đi, không biết rằng đã bị khóa chặt.
Trong khoang xe không ai lên tiếng, Hành Song Thành ngạc nhiên quay đầu nhìn Phương Hủy Đình, Phương Hủy Đình khoanh tay đắc ý: “Đừng nhìn tôi như thế, con người phải có tính tự giác, đừng để tôi đi đòi nợ nhé.”
Hình Ái Quốc thoát một kiếp nạn, cười lớn: “ Tổ trưởng Hành, khách sạn 5 sao, dưới 3000 một bàn không động đũa đâu nhé, ha ha ha...”
“Thật tà môn, rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo.” Hành Song Thành bực bội lẩm bẩm.
“Nhãn quang của cậu còn kém lắm, Soái Lãng nhìn ra nữ nhân đó nhất quyết muốn mua nên không ngại vung dao xẻo... Giá càng cao, người ta càng tin là hàng thật, cậu bán 30.000 cho cô ta, cô ta chẳng mua. Mau, thông báo cho bên điều tra kinh tế, điều tra tài khoản liên quan...”
Đột nhiên có kỹ thuật viên hô: “Này này, mọi người xem, có chuyện rồi, tiểu cô nương và Soái Lãng cãi nhau...”
Phương Hủy Đình nhìn kỹ, là Vương Tuyết Na và Soái Lãng đang tranh chấp gì đó, bị Soái Lãng sợ người khác nhìn thấy nên kéo ra phía sau, cô tủm tỉm cười: “Không sao đâu, tôi đi xử lý.”
Nói xong mở cửa xe nhảy ra.
Ở trong xe ánh sáng không tốt lâu ngày, vừa ra một cái mắt chưa kịp thích ứng với ánh nắng buổi chiều, Phương Hủy Đình chạy nhanh ra sau triển lãm, không bao lâu nghe thấy tiếng cãi nhau, nấp ở góc tường cười trộm... Cô cháu gái của ông cụ Vương Nghĩa Chính giận dữ chỉ mặt Soái Lãng: “ Lứa đảo... Vô sỉ, thật vô sỉ, em tưởng anh thực sự muốn giúp em, thì ra anh mở cái triển làm này là để lừa tiền... Đồ vô sỉ...”
“Anh anh anh... Anh đâu vô sỉ như thế, chuyện, chuyện này... Anh thấy cô ta chửi em nên tức quá...” Soái Lãng cuống lên, vòng vèo trong chuyện này khó nói được, kiếm bừa lý do.
Vương Tuyết Na thấy y bao biện, lửa giận càng bốc cao: “Dối trá, ngay từ đầu tổ chức cuộc triển lãm này anh đã không có ý đồ gì tốt đẹp, rõ ràng là biết hàng giả, vậy mà vẫn cố ý để ở chỗ bắt mắt nhất, nếu người ta biết anh lừa hai phiến đá tới 200 vạn, người ta sẽ nhìn vào nhà em thế nào?
“Chuyện này anh không ngờ tới, vậy em nói phải làm sao?” Soái Lãng thấy tiểu học muội giận tới sắp khóc tới nơi càng cuống.
“Trả tiền cho người ta.”
“Hả, thế sao được.”
“Đồ lừa đảo, lộ ra bản mặt thật của anh rồi nhé, tất cả là vì tiền...” Vương Tuyết Na nhất thời nói không lựa lời, nói xong ủy khuất, thương tâm, thất vọng, hai hàng nước mắt tuôn ra ào ạt.
Soái Lãng luống cuống chân tay muốn an ủi, nhưng Vương Tuyết Na đẩy y ra, đang vô kế khả thi thì nhìn thấy nửa cái đầu của Phương Hủy Đình thập thò, mừng rỡ reo lên: “Chị Phương, chị Phương, chị tới giải thích cho tôi cái... Tôi bỏ tiền bỏ sức ra làm việc cho các chị, đừng để tôi đắc tội cả trong lẫn ngoài chứ?”
“Giải thích cái gì, anh làm chuyện hay ho gì, làm sao tôi biết.” Phương Hủy Đình rất hả hê đứng ngoài xem trò vui.
Soái Lãng suýt chết nghẹn luôn, lúng ta lúng túng, ai ngờ Vương Tuyết Na rất nhạy cảm, nhận ra trong giọng điệu của Phương Hủy Đình có vẻ vui mừng trên đau khổ của người khác, cô không chịu để người ta cười nhạo, kiên cường lau nước mắt bỏ đi. Soái Lãng đuổi theo, không quên quay sang Phương Hủy Đình: “Cô cố ý đúng không, không giúp chứ gì... Cô ấy hiện giờ coi tôi là kẻ lừa đảo, nếu cố ấy liên hệ với Tần Cách Phi nói tôi lừa đảo, chuyện của cảnh sát các người cũng hỏng luôn.”
“À, chuyện này phải giúp thôi.” Phương Hủy Đình tắt ngay nụ cười: “Xem ra anh rất quan tâm tới em gái đó, mà em gái cũng quan tâm tới anh lắm đấy...”
Nói xong không thèm để ý tới Soái Lãng, Phương Hủy Đình hậm hực chay đuổi theo Vương Tuyết Na, Soái Lãng ngơ ra một lúc, rốt cuộc cũng không yên tâm đuổi theo.
Chuyện này thực sự là, mất lòng cả tiểu học muội lẫn cô cảnh sát rồi, lòng Soái Lãng buồn bực lắm, lén lút đứng ngoài cổng thò đầu nhìn vào, thấy Phương Hủy Đình đang ôm vai Vương Tuyết Na nói gì đó, cứ như hai chị em vậy. Cơ mà y không tin Phương Hủy Đình nói gì tốt đẹp cho mình, chuyện này không thể trắng tay được, rút điện thoại ra.
“A lô, chú Trịnh, tôi kiếm về cho các chú 200 vạn đấy nhé, chi phí tổ thúc triển làm bên chú phải bỏ... Cái gì, nói sau á, có gì mà phải nói sau chứ, việc tôi đã làm rồi, hiệu quả đã có, tiền đã có, còn có gì phải nói sau... A lô, a lô...”
Điện thoại bị cúp rồi, Soái Lãng chửi cả ba đời Lão Trịnh, làm gì có chuyện qua được dễ dàng thế, định gọi tiếp thì có điện thoại, vừa nhìn thấy tên Đỗ Ngọc Phân, tâm tình thoáng cái tốt lên: “Sao thế chị, nhớ em à?”
“Lại chẳng nhớ, cậu kiếm cho chị một trăm vạn, không nhớ sao được... Cậu có ở thành phố không?.... Hết giờ làm cùng ăm cơm... Tiền gì à? Bí mật, đến khi ăn cơm mới nói.... Tôi nói chuyện điệu lắm á, đương nhiên... Hi hi, đợi cậu đấy.”
Cúp điện thoại rất lâu Soái Lãng chẳng hiểu ra sao, chị Đỗ từ bao giờ nói chuyện ái muội như thế, chẳng lẽ cuộc sống đơn thân kéo dài quá lâu đâm ra đói khát nghiêm trọng mới nhớ tới mình?
Soái Lãng nghĩ rồi lại thấy không giống, quay đầu nhìn Phương Hủy Đinh và Vương Tuyết Na, biết ngay, cả hai đều nhìn mình với ánh mắt bất thiện. Ài, vì sao chứ, rõ ràng mình đã nỗ lực rất nhiều rồi, vì sao chẳng có duyên gì với mỹ thiếu nữ. Toàn là thục nữ có hứng thú với mình... Có chút bực tức rời khỏi Hoa Nghệ Viên, triển lãm có cảnh sát bảo vệ, bảo an do cảnh sát hình sự cải trang, chẳng có gì đáng lo. Nhìn từ ánh mắt căm ghét của Vương Tuyết Na, Soái Lãng biết chút duyên phận của hai người đã hết, dù là có biết chân tướng cũng nghĩ bị mình lợi dụng thôi, mà Soái Lãng thực sự chẳng tìm nổi dê thế tội.
Rời khỏi Hoa Nghệ Viên, bắt taxi tới Giải khát Phi Bằng tìm Đỗ Ngọc Phân, cảm giác giọng điệu của cô hôm nay hơi lạ, thế nào có chuyện rồi.
Soái Lãng lúc đó không biết, một tiếng sau khi y bán được hai phiến đá, vụ án có tiến triển, tài khoản chuyển tiền tới từ điện tử Lập Tấn, khi Tần Cách Phỉ gọi điện, bên kỹ thuật điều tra cũng khóa được số điện thoại liên hệ, sau khi định vị số điện thoại này cũng ở điện tử Lập Tấn. Còn về phàn cảnh sát theo dõi Tần Cách Phỉ cũng phát hiện cô ta sau khi trở về hiệu cất hai phiến đá vào két bảo hiểm, sau đó đi gặp mặt một thương nhân Singapore, người rất có khả năng là thế thân của Đoan Mộc Giới Bình đã lộ diện.
Thai Bác Văn.
....