Q2 - Chương: 247 Tài sản tăng lên, cớ sao lại buồn. (1)
“Xử trưởng Trình, tài liệu đăng ký, mã số doanh nghiệp, hồ sơ thuế của điện tử Lập Tấn đều không có vấn đề gì, rất chính quy.”
“Tư liệu cá nhân của Thai Bác Văn hiện giờ chưa tra được nhiều, chỉ xác nhận được hắn tốt nghiệp Đh Hong Kong, đúng là quốc tịch Singapore.”
“Theo như lịch sử cuộc gọi, Thai Bác Văn giao du rất rộng, tiền điện thoại mỗi tháng lên tới 5000, có cả nội ngoại tỉnh, rất khó điều tra...”
Không ngừng có người qua lại báo cáo cho Trịnh Quan Quần, ông xem lướt qua rồi đưa Soái Thế Tài, Soái Thế Tài xem xong đưa Hình Ái Quốc và Phương Hủy Đình vừa mới trở về. Đây là tổ chuyên án phi chính thức được Trịnh Quan Quần đứng đầu, tập hợp nhân lực từ cảnh sát đường sắt, hình sự và điều tra kinh tế, cảnh sát mạng, bọn họ tóm lấy Tần Cách Phỉ mò ra một đống vấn đề.
“Xử trưởng Trình, điện tử Lập Tấn vay của Nh nông nghiệp phát triển nông thôn 240 triệu để mua thiết bị và trả tiền công trình kỳ hai.” Lý Lỵ Lam vội vàng chạy vào báo tin mới nhất.
Đây là khoản tiền cực lớn, nhìn tin tức này, Lão Trịnh cau mày: “Chẳng lẽ hắn lừa ngân hàng? Mục đích của hắn là đây chăng?”
Lý Lỵ Lam lắc đầu: “Hẳn là không phải, ngân hàng gặp sự cố thường là người trong nội bộ giở trò, người ngoài muốn lừa họ không dễ. Khoản tiền cho vay lớn thế này sẽ không gửi vào tài khoản người vay, phố biến là dùng cách thức đại diện chi trả, tức là hắn vay được tiền, nhưng tiền vẫn trong tài khoản ngân hàng, cần chi tiêu gì được ngân hàng thẩm hạch rồi mới gửi cho bên thứ ba, muốn chuyển tiền đi để chiếm đoạt rất khó.”
Tình huống bây giờ là Tần Cách Phỉ sau khi mua hai phiến đá về thì đặt ở két an toàn của cửa hiệu Kim Bá Lợi, nói các khác chưa thể kết luận người muốn mua phiến đá này là ai. Chỉ dựa vào quan hệ thân mật của Tần Cách Phỉ với Thai Bác Văn chưa thể kết luận ngay, vì càng điều tra càng thấy người này làm việc chính quy, không có điểm nào đáng nghi, cái đuôi của Đoan Mộc Giới Bình không dễ lôi ra.
“Xử trưởng Trình, chúng ta làm theo quy trình đi.” Hình Ái Quốc nhắc nhở: “Đây là hạng mục đầu tư do chính phủ mời gọi về, nếu chúng ta tùy tiện nhảy vào điều tra rồi đá phải sắt thì bị động lắm.”
“Tôi biết, có điều hai phiến đá này giải thích ra sao, bỏ nhiều tiền ra mua như thế, rõ ràng là dân ngoài nghề, lại dùng tài khoản điện tử Lập Tấn chuyển khoản … Chúng ta theo sự việc mà nói đi, mọi người thấy thế nào?” Trịnh Quan Quần đưa chủ đề quay lại đúng hướng.
“Mặc dù không tìm ra bất kỳ hành vi khả nghi nào của người này, song tôi vẫn thấy các dấu hiệu liên quan tới hai phiến đá này của hắn rất khả nghi, khả năng Thai Bác Văn là thế thân rất cao.” Soái Thế Tài kiên trì nhận định Đoan Mộc Giới Bình dùng thế thân.
“Dù biết rõ chúng ta cũng không làm gì được hắn, chuyện giữa hắn và Tần Cách Phỉ hoàn toàn có thể lấy lý do quan hệ nam nữ để che đậy, thậm chí Tần Cách Phỉ phát hiện ra hai phiến đá đó là giả thì chúng ta mới là bên gặp phiền phức.” Hình Ái Quốc nhắc nhở.
“Tiểu Phương, cháu luôn ở hiện trường có phát hiện gì không?” Trịnh Quan Quần chuyên môn điểm danh hỏi.
“Chuyện này vượt khỏi phạm vi tư duy của cháu rồi.” Phương Hủy Định không nói tùy tiện: “ Có điều cháu xem tư liệu của Tần Cách Phỉ, cô ta tốt nghiệp trung cấp, giờ ngồi ở vị trí tổng giám đốc, đi xe sang, ăn ở nhà hàng cao cấp, toàn thân hàng hiệu, mức độ sinh hoạt này, mọi người đều hiểu, tình nhân của cô ta chắc chắn không chỉ có một... Cô gái này khả năng ảnh hưởng trực tiếp tới vụ án là không cao.”
“Ừm, hẳn là thế.” Trịnh Quan Quần gặp khó, lựa chọn đột phá ở đâu sẽ là vấn đề, vì bọn họ phải đánh một đòn thắng ngay, nếu không sẽ hỏng hết, ai cũng biết đối thủ giảo hoạt thế nào, nên hiện vẫn án binh bất động, sợ xảy ra sai sót.
Đúng lúc này Hành Song Thành ôm laptop chạy vào, giọng điệu vừa gấp rút vừa ngạc nhiên: “Xử trưởng Trình, chú xem cái này.”
Rào một cái mọi người đều bỏ vị trí tụ tập lại xung quanh hắn.
Hành Song Thành giải thích: “Đây là đoạn phim mới lấy được mười phút trước, chuyện xảy ra chừng 18 giờ 40, đây là cục trưởng phân cục công an khu khai phát, đây là chính ủy Lục, đây là khu trưởng, đi giữa là chủ nhiệm văn phòng thành ủy...”
Trên màn hình là sảnh đón khách của khách sạn Trung Nguyên, trời vừa tối, có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nhoáng chiếu lên biển số xe, 2 chiếc xe cảnh sát, 3 chiếc xe chính phủ. Mà Thai Bác Văn ở ngay bên cạnh chủ nhiệm văn phòng, hàn huyên thân mật, nhìn là biết lai lịch không nhỏ, thậm chí cục trưởng và chính ủy phân cục chạy lên trước đóng vai bảo an mở cửa.
“Bên thực địa phát hiện ra chuyện này liền không dám bám theo nữa, chỉ cắm chốt ở đằng xa...” Hành Song Thành nói tới đó liền thôi, chuyện binh tôm tướng cá mò tới miếu Long Vương chạm vào vảy ngược không phải không có, nhưng cuối cùng xui xẻo là ai thì mọi người đều biết, không ai muốn làm con quỷ xui xẻo đó.
“Xem ra tôi phải đích thân đi một chuyến rồi, mọi người tạm thời đừng có hành động gì, chủ nhiệm Hình, rút người thực địa về đi.” Trịnh Quan Quận bỏ cả đồ đó chẳng kịp thu dọn đã đi, ra tới cửa không quên quay đầu lại: “Lão Soái, anh đừng đi vội, ở đây không thể thiếu anh.... Tiểu Hành, làm chút gì cho mọi người ăn.”
Hành Song Thành đáp lời rồi đi, Lão Hình tinh mắt nhìn vào thùng rác chỉ thấy mì gói thì biết đám trạch cảnh sát này chẳng có gì ngon mà chiêu đãi, không khỏi nhớ tới thời gian qua ở Hoa Nghệ Viên được Soái Lãng chiêu đãi không tệ, mỗi bữa được căn cơm công tác 30 đồng, thi thoảng còn có KFC, nước ngọt, khác nhau như trời với đất. Ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy ánh mắt Phương Hủy Đình từ chỗ thùng rác thu về, đoán chừng tư tưởng lớn gặp nhau rồi, cùng mỉm cười.
“Hai người cười cái gì thế?” Ánh mắt Lão Soái càng tinh, phát hiện hành động nhỏ của hai người, hỏi.
Hình Ái Quốc giải thích: “Nói tới chiêu đãi, chúng tôi nhớ tới Soái Lãng, con trai chú đúng là biết ăn, mấy ngày qua chúng tôi chưa từng ăn gì lặp lại, nếu chỉ xét về ăn uống, chưa lần nào chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ có đãi ngộ tốt như thế.”