Q2 - Chương: 248 Tài sản tăng lên, cớ sao lại buồn. (2)
Người ta khen con trai, Soái Thế Tài lại chẳng thấy có gì tự hào, lắc đầu buồn bực, liếc mắt nhìn cô bé đứng gần, sau ngày hôm đó, ông rất hay để ý tới Phương Hủy Đình, đây là cô gái nghiêm túc, trách nhiệm, nhìn thế nào cũng không thấy thằng con mình có cơ hội. Hai tay ông đan vào nhau, ngả đầu nhìn trần nhà, nói một câu không rõ khen chê: “ Cái thằng đó trừ ăn uống chơi bời thì thực sự không có theo đuổi nào cao hơn nữa, bởi thế ở chuyện hưởng thụ nó đúng là có yêu cầu nhất định.”
Phương Hủy Đỉnh nén cười hỏi: “Chú Soái, giờ chúng ta tìm ra manh mối rồi, chú nói xem có thể dẫn tới đâu?”
“Khó lắm, cháu cũng thấy rồi đấy, loại xí nghiệp đầu tư nước ngoài này, vấn đề không phải là có tra được hay không mà là không được tra. Có người nói, cảnh sát Trung Quốc năng lực hàng đầu thế giới, câu này tôi tin. Vì cảnh sát Trung Quốc phá án phải giải quyết đủ các nhân tố ngoài vụ án, làm tốt cảnh sát ở Trung Quốc thì đi tới đâu kiếm ăn cũng được...” Soái Thế Tài nói một câu bất mãn, càng có tuổi nhiệt tình càng lui đi, để lại chỉ có tiếng thở dài chua chát.
Hình Ái Quốc và Phương Hủy Đình mới nghe thì nghĩ là lời khen, nghe thêm mới biết ý vị sâu xa trong đó, không nói được nữa.
Nhưng chớp mắt một cái có chuyện dở khóc dở người xảy ra, Hành Song Thành hai tay bê ba bát mì đi vào, nhiệt tình mời mọc như là mời ăn sơn hào hải vị vậy: “Mau mau, mọi người ăn cho nóng, mỳ Khang Sư Phụ hẳn hoi nhé, hôm nay tôi mời khách...”
Ba bát mì đặt xuống, mở nắp ra, đúng là mời khách thật, trong bát mì lại còn cho thêm xúc xích.
Thật là sang quá đi.
Cùng lúc đó ….
“Vận may đang tới, nhu tình mật ý, cành vàng lá ngọc, tiền đồ rộng lớn, trăng tròn hoa thơm, chim én báo hỉ...”
Phục vụ viên xinh đẹp đọc một loạt tên danh sách món ăn, Soái Lãng thấy IQ của mình đang bị khảo nghiệm nghiêm trọng, nghe mà không hiểu đang nói tới món gì hết.
Nơi này là đâu? Chính là khách sạn Cẩm tú hoa viên, không chỉ tên món ăn quái dị giá cả đắt đỏ, lượng thức ăn còn ít, xem ra tới chỗ này thuần túy là để ăn hoàn cảnh, nếm khái niệm. Chứ sao, trong phòng bàn trải khăn tơ, cốc cắm hoa lụa, kê đũa cũng bằng bạc, may mà Soái Lãng không đi một mình, chị Đỗ không quê mùa như y, thoải mái gọi cho y vài món ăn, lại gọi rượu, mặt lúc nào cũng mang nụ cười đầy thâm ý, trong lòng y không khỏi nghi hoặc: Có ý gì đây, không phải sáng tạo ra không khí lãng mạn sau đó cùng mình đi thuê phòng chứ?
Sau đó ngay lập tức lại nghĩ: Việc này phải để mình chủ động chứ, sao lại làm ngược thế này?
Đúng là cảm giác đảo lộn hết rồi, Đỗ Ngọc Phân nói nói cười cười, lát sau cảm giác nóng, tùy ý cởi áo ngoài ra, chiếc áo len trắng ngà ôm sát lấy thân thể mạn diệu, Soái Lãng miệng ngậm ly rượu, mắt nhìn chị Đỗ kiều gò má phơn phớt hồng, sóng mắt long lanh, diễm ướt át, thục nữ như thế y không ngại mình ở vị trí bị động hay chủ động, được cưỡi hay bị cưỡi...
Keng một tiếng làm Soái Lãng giật cả mình, Ngỗ Ngọc Phân vốn tươi cười vui vẻ lúc này cau mày, tay cầm đũa gõ vào ly: “Soái Lãng, không phải cậu đang có ý nghĩ bất chính gì với tôi đấy chứ, ánh mắt của cậu kiểu gì vậy?”
“À, thất thổ rồi.” Soái Lãng lại còn trách ngược người ta: “Tại tôi à? Chị hôm nay ăn mặc xinh đẹp hấp dẫn thế là gì, cố tình quyến rũ tôi à?”
“Cậu... Miệng chó không mọc được ngà voi, chị năm nay đã ba ba, năm sau là ba tư rồi, đương nhiên ra đường phải ăn mặc đẹp, đang lo không tìm được phiếu cơm dài hạn đây, thế nào? Cậu định bao nuôi chị à?” Đỗ Ngọc Phân tức mình, cố ý trêu chọc, cánh môi khẽ mím, phong vận vô song.
Soái Lãng mắt vừa sáng lên, chớp mắt lại ảm đạm: “Không phải tôi không muốn, mà là thực tế quá khó khăn, tuổi chị và mẹ kế tôi chẳng chênh nhau là bao, có khi chị còn hơn tuổi mẹ kế tôi một chút, nhà tôi đã loạn thế rồi, chị nói nếu tôi dẫn chị về nhà, con dâu nhiều tuổi hơn mẹ chồng thì nó thành cái gì? “
Phụt! Đỗ Ngọc Phân vội lấy khăn tay che miệng, vừa cười vừa mắng: “Lần sau không được phép nhắc tới đề tài này nữa, quá tổn thương tự tôn... Còn nữa, sau này gặp tôi phải tôn kính, nếu không tôi quấn lấy cậu thật đấy.”
“Ôi chị uy hiếp như thế làm người ta ngứa ngày quá đấy.”
Nói ra hai người bọn họ thực sự rất có duyên, rất hợp tính nhau, từ lâu quan hệ vượt quá sự thân mật của bạn bè, cũng có tín nhiệm tình cảm, chính vì thế lại thành thứ chắn ngang, khiến họ không nỡ phá hỏng nó.
Thong thả ăn uống, thi thoảng cụng ly, nói vài câu ái muội, không khí bữa ăn rất tốt, mỗi tội lượng thức ăn thực sự quá ít, cái thứ gọi là Vận may đang tới té ra là thịt heo sữa, thái mỏng như giấy đắp trên đống rau, không đủ cho Soái Lãng ăn một miếng, ngon, nhưng mà ăn thế này không quen, không đã: “Chị, hôm nay làm sao thế, hết ăn mặc đẹp lại mời tiệc, xem món này tên Nhu tình mật ý... Tôi không suy nghĩ linh tinh mà được à? Chị có chuyện gì?”
“Đúng là có chuyện, chuyện vui nữa...” Đỗ Ngọc Phân bỏ đũa xuống, mở ví ra, lấy một tờ giấy đưa cho Soái Lãng, chi chít toàn là số với đồ thị ngoằn ngoèo.
Soái Lãng nhìn ngang ngó dọc một hồi, cuối cùng không giấu dốt được, chỉ tay hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đúng là bất học vô thuật... Qua bên này tôi dạy cậu xem...” Đỗ Ngọc Phân gọi Soái Lãng sang ngồi cùng phía với mình, chỉ các con số giải thích tỉ lệ lãi suất.
Soái Lãng hiểu rồi, té ra là khoe với mình đầu tư cổ phiếu kiếm không ít: “Chị kiếm được bao nhiêu?”
“Hì hì, hơn 120 vạn...” Đỗ Ngọc Phân cười hì hì.
Soái Lãng hít một sâu khí lạnh, khí nóng bốc lên: “Vừa rồi lời của chị có tính không, với gia sản của chị xin bao nuôi cái gì, chị trực tiếp cưới tôi cho rồi, tôi để chị nuôi.”
“Ha ha ha, tôi cưới cậu á? Cái thằng ngốc này, tôi làm gì có nhiều vốn liếng thế, đó là tiền của cậu đấy.” Đỗ Ngọc Phân gõ đầu Soái Lãng.
Hả, Soái Lãng lại hít sâu một hơi khí lạnh, mắt trợn tròn nhìn Đỗ Ngọc Phân, chuyện cũ dâng lên trong lòng, 500 vạn mà y lấy được của Cố lừa đảo, trừ đem an bài cho Tang Nhã, còn lại hơn 400 vạn, giao cho Đỗ Ngọc Phân để cô đầu tư hộ mình... Ám thị rồi, đầu tư đầu tư, có nghĩa là đem rửa tiền ấy, ai ngờ Đỗ Ngọc Phân lại đầu tư vào cổ phiếu.”