← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 249 Tài sản tăng lên, cớ sao lại buồn. (3)

“Sao thế? Cậu không vui à?” Đỗ Ngọc Phân ngạc nhiên.

“Chị ơi... Số tiền này lai lịch bất chính, tôi bảo chị rồi mà, tôi sợ người khác biết.” Soái Lãng chỉ sợ xảy ra sơ xuất.

“Nói cậu bất học vô thuật, cậu lại không phục, cậu nghĩ gửi tiền trong tài khoản thì an toàn à? Số tiền này tôi xử lý thế này...” Đỗ Ngọc Phân ngoắc tay Soái Lãng lại gần: “Tôi nhờ người bạn ở quỹ tín dung giúp đỡ, chia vào hai công ty, lại lấy danh nghĩa đầu tư, gửi vào tài khoản tôi nhờ đăng ký thay, lấy danh nghĩa trả tiền cho mười hai nhà bán buôn, sau đó coi là tiền hàng thu hồi lại quay về tay tôi.... Tôi đưa nó đầu tư vào TTCK, đợi tiền lãi quay về, thế là ok rồi.”

Soái Lãng nghe mà chóng mặt: “Ủa, vậy tức là sao?”

Đỗ Ngọc Phân nửa bực mình nửa buồn cười, nghĩ một cách giải thích đơn giản cho Soái Lãng hiểu: “Cậu ngốc thật đấy, tóm lại cậu chỉ cần biết, khoản tiền này là thu nhập đã nộp thuế, tức là hợp pháp rồi... Giờ lại đưa vào TTCK, quay vòng vài lần, có muốn tra cũng không tra ra ngay được. Vài ngày nữa tôi đăng ký một công ty vỏ bọc đã đổ bể, sau đó thì tra đi, số tiền đó thua lỗ sạch rồi.”

Soái Lãng hiểu rồi, tóm lại là rửa sạch rồi, chỉ còn chút chưa yên tâm: “Vậy Phượng Nghi Hiên sẽ không tới kiếm chuyện nữa chứ?”

“Đây chính là chuyện tôi đang muốn với cậu đấy, Phượng Nghi Hiên thuê văn phòng kế toàn Kim Hà để hạch toán tài chính, tôi tốn rất nhiều công sức mới thăm dò được tình hình nội bộ của họ, 500 vạn của cậu là lấy danh nghĩa chia lãi đầu tư cho cậu, đã nộp thuế rồi. Hơn nữa theo lời vị kế toán kia nói, HĐQT Phượng Nghi Hiên xác thực có tổ chức biểu quyết, tăng thêm một cổ đông tên Soái Lãng, bất kể quá trình này bố trí thế nào, số tiền của cậu là hợp pháp... Cậu làm tôi phí công sức, tốn những 2 vạn để mua tin tức đấy.” Đỗ Ngọc Phân lườm Soái Lãng một cái.

“Hợp pháp, hợp, hợp pháp... Ý chị là lão già họ Cố kia căn bản không định dùng số tiền này uy hiếp tôi? Ông ta là lão già lừa đảo, làm gì tốt như thế? Vậy ông ta và Thịnh Tiểu San của Phượng Nghi Hiên quan hệ ra sao, những người đó sao nghe ông ta sai bảo như vậy.”

Soái Lãng chấn kinh không thôi, vốn cứ nghĩ đây là chiêu sát thủ Cố Thanh Trì để lại, sau này có thể uy hiếp mình bất kỳ lúc nào, vậy mà nó lại là tiền hợp pháp... Kỳ thực mình đi được tới ngày hôm nay là do ông già tiên phong đạo cốt đó ban cho, không có ông ta thì mình chưa tỉnh ngộ, mãi mãi bán sức làm công, kiếm vài đồng vặt vãnh...

Bao nhiêu chuyện cũ hiện lên trong lòng, làm Soái Lãng nhất thời hoang mang.

“Này, cậu ngây ra cái gì thế, mà lão già họ Cố mà cậu cứ nói tới là ai?” Đỗ Ngọc Phân búng trán Soái Lãng một cái.

Soái Lãng sực tỉnh, cảm thán: “Không có gì, nhớ tới một người bạn cũ thôi.”

“Tôi phát hiện cậu giỏi giả vờ lắm nhé, không phải trước kia đóng giả tiểu thanh niên thất nghiệp chứ.” Đỗ Ngọc Phân còn ném cho y ánh mắt u oán, giờ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ là cô.

“Giả vờ cái gì chứ, tôi mà cần giả vờ sao, tiền trong tay tôi đại đa số là lai lịch bất chính, giờ tôi đã hiểu vì sao người có tiền lại hay chột dạ rồi, không chột dạ mà được sao. Chị xem, số tiền này tôi lấy được từ Phượng Nghi Hiên đấy, chị thấy tôi giống cổ đông không nơi đó không? Không nói cho chị là sợ kéo chị vào rắc rối thôi. Còn nữa tháng trước kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ kiếm được hơn 170 vạn, số tiền đó lấy của toàn bộ người trong thôn, nhờ ép giá mua rẻ của họ mà có được... Hơn nữa còn nợ 86 vạn tiền đặt hàng của nhà máy... Nói ra tiền trong tay tôi chẳng có đồng nào khiến người ta yên lòng.”

Soái Lãng cầm chén rượu trắng lên uống cạn, đi ăn với chị Đỗ, họ không uống rượu vang bao giờ.

Đỗ Ngọc Phân cứ ngạc nhiên nhìn y mãi không thôi, sau đó cười run người: “ Cậu đúng là đâm đầu vào ngõ cụt, cậu suy nghĩ kiểu đó thì đừng hòng làm được gì lớn, 86 vạn kia của 12 nhà máy sản xuất đồ thủ công mỹ nghệ là để kiềm chế bọn họ, không cho họ giở trò sau lưng, có gì mà phải áy náy chứ?”

“Cho cậu biết Phi Bằng thu tiền đảm bảo của đại lý cũng thế thôi mỗi đại lý cấp 1 là 20 vạn, đó là chuyện thường tình trong làm ăn. Còn đám thôn dân kia, nếu không có cậu thì số đồ đó biến thành đống hàng nát rồi, cậu cứu lại thị trường, họ cũng có miếng cơm ổn định.... Bây giờ cậu lại đang tấn công vào khu phong cảnh Hoa Viên Khẩu, tôi đoán chừng vài năm thôi cậu sẽ tiến vào hàng ngũ phú ông chục triệu, chỉ cần không phạm pháp là cậu thành nhân sĩ thành đạt...”

Soái Lãng than thở: “Giàu gì chứ, tiền kiếm được một nửa phải đem cống nộp, con gái chủ nhiệm Vương sinh con, tôi mừng 1 vạn nhiều hơn cậu ruột; con sở trưởng Lưu lên đại học, tôi lại mất 1 vạn nữa, lo luôn tiền học. Lại còn chưa nói đồn trưởng Bạch dăm ba bữa tới hiệu của tôi, than vãn chi phí xăng xe, kinh phí trong đồn không đủ, lễ tết không có tiền, không dám về, tôi không yên tâm, lại đút một ít. Còn cái thôn Ngũ Long, nịnh tôi như cha, thực ra coi tôi là thằng ngốc lắm tiền, riêng viện dưỡng lão thôn mà xin tôi 8 vạn...”

“Nước ta là thế, cậu đừng để bụng, ông chủ lớn như Lâm Bằng Phi, cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu... Cạn nào, kiếm được tiền vẫn hơn là không có tiền, cạn vì Soái phú ông trong tương lai.

Keng một cái, hai người cùng ngửa cổ uống cạn, Soái Lãng lại rót rượu mời Đỗ Ngọc Phân, đối với nữ nhân phong thái đại tỷ này, Soái Lãng thực sự cảm kích tới không nói ra được nữa rồi. Nói ra cô chính là quý nhân trong số mệnh của y, khởi đầu chính là được cô đảm bảo, từ đó mỗi lần khó khăn đều tìm cô, nhất là khi bị tổ chuyên án đưa đi, toàn bộ chuyện làm ăn do cô chiếu cố...

Đặt chén xuống, Đỗ Ngọc Phân nhìn mặt Soái Lãng cười, đưa tay ngăn y lại: “Đừng mở miệng ra nói cám ơn, vậy thì xa lạ quá rồi, cậu ném cho tôi mấy trăm vạn không hỏi tới, bằng vào sự tin tưởng đó, không cần cám ơn nữa.”

“Được rồi, không cần khách khí, dù sao con mẹ nó là tiền bất chính, chia chị một nửa.” Soái Lãng hứng lên phất tay một cái nói luôn.

“Cậu nói gì?” Đỗ Ngọc Phân sợ hãi, sợ thật, một nửa cũng là hơn 200 vạn đó, ngây ra nhìn Soái Lãng, không phải là kiểu cảm động muốn lấy thân báo đáp mà là kiểu nhìn thằng ngốc.