← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 250 Trước điên sau cuồng, lấy gì cản đây. (1)

Soái Lãng trước không có tiền còn tha Điền Viên về nuôi, vì thể hiện phong thái Nhị ca thường mua nước quả cho Lão Tam, Lão Tứ uống, khi giàu chảy mỡ rồi sao có thể mất giá, thấy Đỗ Ngộc Phân sững sờ như thế thì xem thường: “Sao thế, hiện giờ trong tài khoản có bao tiền, cho chị một nửa. Không có chị đã không có vụ kinh doanh đồ uống, không có chị thời gian qua đám vương bát đản có tạo phản không, giờ hơn 500 vạn phải không, chia ra là 250, hai chúng ta đều là nhị bách ngũ.. Ha ha ha...”

Đỗ Ngọc Phân ợ một tiếng, ngăn rượu trào lên, mãi hồi lâu mới khôi phục lại được, cô nhận ra Soái Lãng không đùa, cô biết tên này lắm lúc rất tùy hứng, mà cô thích nhất cũng là tính cách chân thật này, cuối cùng cô vẫn lý trí lắc đầu: “ Không được, hai chúng ta đều là giúp đỡ lẫn nhau, không có cậu, tôi không biết bị tên Lý Chính Nghĩa hại thành thế nào, nói gì tới đến Phi Bằng làm việc. Với lại nói tình nghĩa có thể nợ, bố thí tôi không cần, muốn có tiền thì tôi tự kiếm, tôi mà cần nam nhân nuôi mình thì đã chẳng tới giờ vẫn phòng đơn gối chiếc.”

“Chị đừng hối hận, tỉnh rượu rồi là tôi không nỡ cho nữa đâu đấy.” Soái Lãng cười ha hả.

“Sợ cậu hối hận nên mới không lấy, nếu tôi nghèo không có cái gì ăn nữa, tìm tới cậu, cậu không nuôi tôi cũng không được, tôi ở lỳ trong nhà cậu. Có điều bây giờ lấy tiền của cậu thì tôi mất giá quá, làm như tôi không kiếm ra tiền ấy, xì.” Đỗ Ngọc Phân có chút say rồi, nâng ly cụng với Soái Lãng một cái, uống sạch rất hào sảng, đặt cốc xuống bàn: “Thương lượng với cậu một vụ làm ăn, lần này cơ hội tới rồi, chúng ta hợp sức kiếm lớn, thế nào?”

“Ồ, làm ăn gì?”

“Chính là cái này, hơn 400 vạn của cậu đã kiếm thêm được 100 vạn rồi, trong tay tôi còn hơn 100 vạn nữa, chúng ta nghĩ cách vay thêm, chơi lớn, ném vào đó 1000 vạn, chơi không?” Đỗ Ngọc Phân hùng tâm không nhỏ, rượu càng làm lớn gan.

“Thực sự kiếm được à?” Soái Lãng đương nhiên biết cô đang nói tới cổ phiếu, cầm tờ giấy lên, cổ phiếu 600*23. Y từng nghe tới thần thoại giàu lên trong một đêm nhờ chơi chứng khoán, nhưng trước kia là kẻ nghèo rớt, cách cái thần thoại đó quá xa.

“Cậu đừng mang ý thức tiểu nông đó, biết không cổ phiếu 600*23 này là con ngựa ô, trong vòng chưa tới 2 tháng tăng từ 6 đồng lên tới 18.8 đồng rồi, gấp ba đấy. Tôi gia nhập thì đã muộn, cậu biết tổng giám đốc Lâm đầu tư bao nhiêu không? Hơn 3000 vạn, giờ kiếm hơn 1000 vạn rồi... Cậu biết Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm đầu tư bao nhiêu không, hai bọn họ gom được 80 vạn ném vào, sau vay thêm 60 vạn nữa, giờ Tiểu Diệp oai lắm, tới công ty đi làm lái xe đắt tiền oai phong như ông chủ, Tần Nhiễm kiếm luôn được căn nhà, sau này khỏi phải trông cậy vào nhà chồng.” Đỗ Ngọc Phân tiết lộ.

“Không thể nào, tên ngốc Diệp Dục Dân cũng thành tinh rồi?” Ai chứ Diệp Dục Dân mà khôn thế thì Soái Lãng không tin, tên đó thật thà lắm, bán đồ uống bị mình gài cho hộc máu, cô em Tần Nhiễm thiếu chút nữa bị bọn vô lại ở khu phong cảnh làm tức khóc luôn... Người như thế mà cũng phát tài được thì kiếm tiền dễ quá rồi.

Đỗ Ngọc Phân gật đầu, dùng giọng điệu hết sức thần bí nói: “... Tin nội bộ đấy, nghe nói tổng giám đốc Lâm tham gia bữa tiệc riêng tư của Thượng Ngân Hà quen được một cổ thần Singapore, chỉ điểm cho ông ấy ba loại cổ phiếu, không cái nào xuống. Đặc biệt là cái 600*23 này, tôi nghe nói ông chủ của Hoa Thái cũng vay 3000 vạn ném vào.... Còn mấy vị nữa cơ, như ông chủ Tứ Phương ném vào đó 8000 vạn, trong vòng tròn đó có cái lợi, đó là chia sẻ nhau tin tức tốt, cùng kiếm tiền.”

“Tôi vô tình nghe thấy vợ tổng giám đốc Lâm nói tới nên lưu ý, ké được chuyến xe cuối... Cậu đừng ngây ra như thế chứ, không sai đâu, tôi sao có thể lừa cậu, người có tiền ở Trung Châu đều mơ hồi biết chuyện này rồi...”

Phi Bằng, Hoa Thái, Tứ Phương, Thượng Ngân Hà... Một loạt cái tên quen thuộc làm hơi rượu của Soái Lãng bay đi vài phần, lại còn thêm thương nhân Singapore gì đó nữa, đó là nơi mẫn cảm, Soái Lãng vội cắt ngang Đỗ Ngọc Phân đưng bừng bừng hứng thú: “Đợi đã, ý chị là vị cổ thần Singapore kia xui mọi người mua cổ phiếu 600*23?”

“Đúng.”

“Không thể nào, có chuyện tốt như thế, làm sao hắn lại nói cho người khác, ai làm cái chẳng lén lút, có ngốc mới đi bô bô khắp nơi mình là nhà cái, không sợ ủy ban chứng khoán bắt à?”

“Cậu không hiểu rồi, lửa phải cùng nhau đốt mới to, chứng khoán đều chơi thế.” Đỗ Ngọc Phân mặt đỏ bừng bừng cãi.

“Vậy càng không đúng, chứng khoán là trò kẻ khôn bẫy kẻ ngốc, ai cũng là kẻ khôn, vậy kẻ ngốc ở đâu, chị đừng để tin giả làm kẹt tiền.”

“Không thể nào, tin bà Lâm tiết lộ, giá dự kiến sẽ tăng lên 30 đồng.”

“Không đúng, chị Đỗ, chị bị tiền làm mờ mắt rồi, chị cách vài tầng mới biết tin, làm sao đáng tin được? Với lại vài triệu của chúng ta trong TTCK khác gì con tép, chỉ làm mồi cho đám đại hộ thôi. Chẳng may người ta chưa tới 30 lén lút bán ra, đợi chúng ta vào hùa đẩy giá lên, rồi xong, nhà cái ôm tiền bán sạch chuồn rồi... Còn lại trắng tay hết.” Soái Lãng tuy không hiểu gì về TTCK, nhưng đạo lý tương thông, lấy lý thường của kẻ lừa đảo mà suy thì thấy nguy cơ quá rõ ràng.

“Con người cậu làm sao thế, hạn hẹp, nhát gan, kiếm vài đông là hí hửng, nhìn tiền lớn lại sợ, không làm thì nói, nói thừa làm gì...” Đỗ Ngọc Phân nổi nóng, đứng dậy lấy áo khoác muốn đi.

Soái Lãng cũng nổi cáu, kéo cô ngồi xuống ghế: “Chị ngồi xuống cho tôi, tôi phải lừa bao nhiêu người ở khu phong cảnh mới kiếm được chút tiền đấy, nếu bị người ta lừa mất không phải là tức hộc máu à?”

“Chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt, cậu không làm thì thôi đi, tới khi tôi kiếm được, cậu đừng thèm đấy.”

“Bằng vào chị à, tên ngốc như Lý Chính Nghĩa còn có thể lừa chị về nhà ôm chăn khóc, lừa chị còn chẳng dễ quá sao? Chị không biết mình thì có.”

“Cậu...” Đỗ Ngọc Phân bị kích thích đứng bật dậy.

Soái Lãng có chuẩn bị, kéo cô xuống, Đỗ Ngọc Phân hơi loạng choạng ngồi lên đùi y, mặt Soái Lãng cực kỳ nghiêm túc: “Chị không tin tôi sao, quan hệ của chúng ta thiếu chút là lên giường thôi đó.”

“Phì...” Đỗ Ngọc Phân càng tức, làm động tác nhổ nước bọt: “Buông.”