← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 251 Trước điên sau cuồng, lấy gì cản đây. (2)

“Không buông.” Soái Lãng mặt dày ôm lấy eo Đỗ Ngọc Phân, nhưng lúc này không có ý nghĩ xấu nào, chỉ muốn giữ cô lại nghe hết lời mình: “Tôi không sợ chị kiếm được tiền, tôi đưa chị tiền còn chẳng sao cơ mà, không có chị, tôi không kiếm được nhiều tiền như thế... Chuyện này quan hệ trọng đại, chị nhất định phải bình tĩnh tỉnh táo nói cho tôi biết. Nếu thực sự là cơ hội, có ngốc mới không kiếm.”

Đỗ Ngọc Phân giẫy không ra, dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhận ra mình còn ngồi trong lòng Soái Lãng, khẽ gắt: “Còn không buông.”

Soái Lãng cười hăng hắc buông tay, trong lúc Đỗ Ngọc Phân chỉnh lại ý phục, y cũng rút danh thiếp của Tần Cách Phỉ ra hỏi: “Chị quen Tần Cách Phỉ không?”

“Nghe quen tai lắm, làm sao?”

“Rốt cuộc là có quen hay không?”

Đỗ Ngọc Phân nhận lấy danh thiếp: “Biết chứ, sao? Đó là phó tổng của Vàng bạc Kim Bá Lợi, thực ra là vợ bé của ông chủ Thượng Quan, quan hệ không tệ với bà Lâm, thời gian trước còn tới Phi Bằng tiếp thị loạt sản phẩm mới, trong vòng tròn đó, bọn họ đều quen nhau.”

“Ồ, vậy Tần Cách Phỉ có nói chuyện cổ phiếu với chị không?” Soái Lãng cảm giác mình mò mẫm ra được ít manh mối rồi.

“Không, có gặp có biết, nhưng chẳng nói chuyện gì, người ta kiêu ngạo lắm, đi đường mặt hếch lên trời cơ.” Đỗ Ngọc Phân chợt nhớ ra: “Phải rồi, cô ta quen với Tần Nhiễm đấy, trước kia mảng quan hệ với khách hàng lớn do Tần Nhiễm quản, nghiệp vụ có qua lại. Nói không chừng tin tức Tần Nhiễm là do cô ta cung cấp. À phải hình như chính là cô ta, hôm qua nói sẽ có một lần tăng kịch trần, hôm nay đúng là vừa mở cửa đã tăng kịch trần, người trong công ty đều phát cuồng, ít thì được vài vạn, nhiều vài chục vạn, thành phong trào đầu tư rồi …”

“Đừng nói chuyện đầu tư nữa, gọi Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân tới đây cho tôi...” Soái Lãng không nghe nữa, quyết định nhanh, xem ra Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân còn có nguồn tin trực tiếp hơn.

Đỗ Ngọc Phân không vui, nhưng cô ít khi thấy Soái Lãng nghiêm trọng chính thức như thế, bị y thúc giục mấy lần mới rút điện thoại ra.

Không bao lâu sau Tần Nhiễm tới nơi, cười tươi như hoa, xuân tình phơi hới, chất lượng em gái này trong mắt Soái Lãng chỉ trên tầm trung một chút, có chút đầu óc kinh doanh, thiếu đi vị nữ nhân, cho dù là ngoài giờ làm việc cũng vẫn giữ kiểu cách ở công ty. Đối diện với loại nữ nhân này, nam nhân thường không nảy sinh suy nghĩ méo mó được, không giống như chị Đỗ, đầy đặn quyến rũ, nhìn đã muốn chiếm lấy.

Khi nhìn thấy Đỗ Ngọc Phân và Soái Lãng ở cùng nhau, Tần Nhiễm nở nụ cười ái muội, chẳng trách trong ngoài công ty không ít người theo đuổi, giám đốc Đỗ đều hờ hững, xem ra nguồn cơm đúng là ở đây rồi. Ngồi xuống, nói chuyện vài câu liền nhắc tới Cổ Phiếu, nghe nói Đỗ Ngọc Phân và Soái Lãng đầu tư hơn 400 vạn thì hâm mộ lắm.

Nói tới vấn đề an toàn đầu tư, Tần Nhiễm không che giấu, nói rằng đây là tin tức nghe được từ chỗ bà Lâm, vốn mang tâm thái thử xem cho biết, kết quả là kiếm được một khoản. Về phần Tần Cách Phỉ thì đương nhiên là quen rồi, còn lén lút tiết lộ, Tần Cách Phỉ và vị thương nhân Singapore kia dính nhau lắm... Vì thế hai cô gái đều chung kết luận, tin khác có thể giả, tin này chẳng thể giả, đúng không?

Nói tới đó lạc đề luôn, làm Soái Lãng chỉ biết ngán ngẩm ngồi nghe hai cô gái thì thầm mấy chuyện đồn thổi, nữ nhân luôn có lòng hiếu kỳ vô tận với chuyện nam nữ mà, ngay cả cô thư ký kiêm trợ lý Tần Nhiễm nhìn rất chính thống, cùng chị Đỗ rất đoan trang thục nữ cũng không ngoại lệ. Nhưng loại tin tức này có đáng tin không? Soái Lãng vẫn đánh một dấu "?".

Tiếp đó Diệp Dục Dân cũng vội vàng tới nơi, có điều đã ăn cơm rồi, chỉ cùng Soái Lãng nhâm nhi vài chén rượu. Nhắc tới cổ phiếu một cái, tên này hăng hái hẳn lên, lại có thêm tin đồn mới, trong vòng hai ngày tới sẽ còn có hai lần tăng kịch trần.

Hỏi tới nguồn tin, Diệp Dục Dân nói tổng giám đốc Hoa, ông chủ Thượng Quan, tổng giám đốc Trần và tổng giám đốc Lâm chơi golf với nhau nhắc tới, hắn ở bên nghe được, tổng giám đốc Lâm còn dặn phải giữ kín miệng... Tiểu Diệp đúng là thật thà, không che giấu người mình, nói mấy vị tổng giám đốc chuẩn bị đem cả vốn lẫn lãi đặt vào cổ phiếu 600*23 này để kiếm một khoản.

Điên rồi, điên cả rồi, ngay cả chị Đỗ thường ngày điềm tĩnh là thế, nghe nói vợ chồng Lâm Bằng Phi kiếm được hơn 1000 vạn, rõ ràng không nhịn được nữa. Tần Nhiễm luôn khô khan ít biểu cảm phấn khích không thôi. Diệp Dục Dân thanh niên đơn giản thì mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt, trông như uống thuốc kích thích. Ba người thao thao bất tuyệt, mỗi người một câu, cứ như tiền đầy đất, vươn tay ra là nhặt được, Soái Lãng im lặng rất lâu chẳng ai nhận ra.

Điên thật rồi, Soái Lãng nhìn ba bọn họ nhớ tới chuyện đấu giá, tuy thứ bán khác nhau, nhưng sự điên cuồng giống nhau, y đã ngửi thấy mùi nguy hiểm đặc sệt trong không khí.

“Dừng, dừng, dừng lại... Để tôi nói một câu, mọi người điên cả rồi, chủ quản Diệp, anh đặt vào đó tiền cưới vợ phải không? Trợ lý Tần, cô cược vào đó hồi môn phải không? Còn chị Đỗ, chị cũng đang hận không thể đặt cả nhà vào phải không?” Thực sự không nghe tiếp được nữa rồi, ba người này giờ nói chuyện tiền triệu tiền chục triệu như nhặt lá ấy.

Hai cô gái chưa hết hứng vẫn tạm thời ngừng nói, Diệp Dục Dân không phanh được, chê Soái Lãng làm mất hứng, mắng: “Không đặt tiền cưới vợ vào đó thì anh cho tôi vay à, đừng nói tiền lấy vợ, có vợ tôi cũng đem ra đặt.”

Tần Nhiễm được cổ vũ cũng nói: “Đúng rồi Soái Lãng, giờ anh có tiền hơn chúng tôi, tấn công cả vào thị trường Hoa Viên Khẩu rồi, lúc quan trọng giúp chúng tôi một tay đi.”

“Đúng rồi Soái Lãng, nhà bán buôn huyện Hoàng Loan cáo trạng lên rồi, vừa nói có hàng nơi khác nhảy vào, tôi không nghĩ cũng biết là anh lại tới... Anh không thể chỉ biết gây rắc rối cho chúng tôi, lần này không giúp chúng tôi, lần sau chúng tôi không giúp anh.” Diệp Dục Dân đe dọa.

Đúng là Soái Lãng lại đi cướp thị trường rồi, nhưng vì lượng tiêu thụ tăng lên, cho Phi Bằng mắt nhắm mắt mở cho qua, huống hồ kẻ tranh ăn không phải thứ dễ chọc, Soái Lãng xua tay: “Tôi tất nhiên là phải giúp, giúp tới cùng cơ.”

“Oa, nghĩa khí, chúng tôi không cần nhiều, cho chúng tôi vay 500 ngàn, chúng tôi sẽ trả lãi theo ngân hàng.” Diệp Dục Dân nói gấp.

“Không được ít hơn đâu nhé.” Tần Nhiễm cũng không để Soái Lãng có đường lui.

Trong đầu bọn họ lúc này chỉ nghĩ tới tiền mà thôi.