Q2 - Chương: 252 Người tốt khó làm, kẻ xấu dễ sống. (1)
Đỗ Ngọc Phân hơi thất vọng, trước kia cô và Soái Lãng cộng sự hết sức ăn ý, hai người nhiều lúc chỉ một ánh mắt cũng hiểu ý nhau rồi, không hiểu lần này Soái Lãng làm sao như uống nhầm thuốc, không nhìn thấy vụ làm ăn tốt này, đưa mắt ra hiệu cho y.
Soái Lãng hiểu ánh mắt thiện chí của cô, biết cô sợ mình làm phật lòng người ta, nhưng nhìn hai người họ đã chết đến cổ rồi, chẳng lẽ trơ mắt ra nhìn, mắng: “Thèm tiền tới điên rồi à? Hai người bệnh rồi, tôi giúp là giúp hai người tỉnh lại, mau rút hết đi, rút ngay, rút càng ngay càng tốt.”
Vừa nói một cái, hai người đang cao hứng kia liên đổi sắc mặt, Đỗ Ngọc Phân quay đầu sang bên, không dám đối diện với đồng nghiệp, lúc này nói ra, nghe như sợ người ta kiếm được tiền ấy.
“Cái gì, rút á? Chúng tôi còn muốn bỏ thêm tiền đây này.” Diệp Dục Dân khó chịu.
“Đúng thế, anh có ý gì?” Tần Nhiễm ngạc nhiên, kéo áo hỏi Đỗ Ngọc Phân: “Chuyện này là sao vậy giám đốc Đỗ?”
“Soái Lãng nói đây là một vụ lừa đảo.” Đỗ Ngọc Phân yếu ớt nói, không quá nhiệt tình giải thích, cô vẫn không muốn rút.
“Thị trường chứng khoán còn chẳng phải chính là lừa đảo hay sao, nhà cái kiếm lớn, chúng ta đi theo kiếm phần nhỏ, kẻ nhảy vào sau lỗ vốn, đó là chuyện đương nhiên.” Diệp Dục Dân không coi ra gì: “Chỉ có bọn ngốc mới không biết.”
Tần Nhiễm phụ họa: “Đúng thế, khi tổng giám đốc Lâm rút thế nào cũng đánh tiếng với mọi người, chúng tôi cùng tiến cùng lui.”
Soái Lãng hỏi: “ Nếu tổng giám đốc Lâm cũng bị lừa thì sao?”
“Làm gì có chuyện đó, tham gia cùng tổng giám đốc Lâm còn có nhiều ông chủ khác, không thể toàn bộ bị lừa chứ?” Cả Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân cùng nói.
Soái Lãng dốc gan dốc ruộng ra nói: “Đạo lý đơn giản, giai tầng làm công ăn lương so với chúng ra là thành phần đói rách, chúng ta so với tổng giám đốc Lâm là thành phần đói rách mà tổng giám đốc Lâm đem so với đám cá mập kia cũng chỉ là thành phần đói rách.... Lừa ông ấy khó lắm à, tôi còn làm được huống hồ đám chuyên làm ăn ở TTCK, đừng có mù quáng bám theo.”
Lý luận này khiến hai người kia rớt mắt kính, Diệp Dục Dân hơi sợ Soái Lãng, song vẫn nói lời khó nghe: “Đúng rồi, anh cũng là loại lừa đảo bịp bợm, đâu ra lòng tốt giúp chúng tôi chứ?”
Tần Nhiễm cũng nhảy vào chỉ trích: “Soái Lãng, anh xưa nay chỉ làm chuyện hại người không lợi mình, hoặc hại người lợi mình, từ khi nào đổi tính thế?”
Đỗ Ngọc Phân bị kẹp vào giữa không thể bênh ai cũng không thể chỉ trích ai, càng không hiểu sao Soái Lãng làm chuyện này làm gì.
Soái Lãng da mặt dày, chút đả kích đó không làm y tức giận, coi như biểu dương: “ Hai người lỗ vốn càng có lợi cho tôi, tôi mong các người rơi xuống hố mà không được, có ngu mới đi nhắc nhở... Tuy tôi chưa thể nói rõ là chuyện gì, nhưng chắc chắn là có chuyện, vô duyên vô cớ tăng nhiều như thế, thể nào cũng có vấn đề.”
Diệp Dục Dân khinh thường: “Chẳng qua anh không biết mà thôi, cổ phiếu tăng giá từ 1 đồng lên 50 đồng có mà đầy, lạ gì đâu.”
“Đúng là tôi chưa thấy, nhưng mà từ 50 đồng rớt còn 1 đồng thì tôi thấy rồi.” Soái Lãng nhắc.
“Đúng, thế nên mới gọi là cơ hội hiếm có.” Diệp Dục Dân cố chấp nói.
“Điên rồi.” Soái Lãng không có nhiều kiên nhẫn, bắt đầu bực mình rồi: “ Đừng cho rằng các người có văn hóa hơn tôi mà coi thường nhé, tôi không tin có tên nào uống nước đái thần tiên dự đoán được cổ phiếu lên bao nhiêu, chắc chắn là giở trò, TTCK và thương trường cũng như nhau thôi, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép. Hai người gõ cái đầu ngu ngốc của mình mà nghĩ đi, bản thân ở vị trí nào? Với lại hai người là cái thá gì mà người ta đem chuyện tốt nói cho hai người? Dù tổng giám đốc Lâm cũng chỉ là hạng vớ vẩn, người ta từ Singapore đến bằng vào cái gì giúp ông ta kiếm nhiều thế? Cha ruột ông ta chắc?”
Tần Nhiễm sầm mặt, cô là trợ lý rất có ý thức bảo vệ danh dự cho ông chủ: “Con người anh sao vậy hả? Tổng giám đốc Lâm đã nâng đỡ anh, vậy mà anh nói lời khó nghe thế à? Với lại anh thì biết cái gì về TTCK, nhà cái cũng cần người đi theo đẩy giá mới kiếm được, anh giỏi, sao không mỗi tháng đi kiếm vài nghìn vạn đi rồi hẵng chỉ tay năm ngón dạy bảo người ta.”
Một mặt trước giờ không ưa gì Soái Lãng, mặt khác biết Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân nhờ vụ này mà kiếm không ít, tâm lý mất cân bằng, Diệp Dục Dân giễu cợt: “ Soái Lãng, anh nói là lừa đảo, sao anh và giám đốc Đỗ lại còn kiếm nhiều hơn chúng tôi, anh ăn thịt không để người ta húp canh à, không cần bẩn tính thế chứ, sợ người khác ăn mất phần à?”
Đỗ Ngọc Phân định giải thích, Soái Lãng đã giành trước: “Đã ăn được thịt rồi thì rút đi, tôi sợ hai người thua tới không có cái quần mà mặc đâu.”
Tần Nhiễm đứng dậy luôn, hừ một tiếng: “ Nếu anh không hại chúng tôi một vố ở khu phong cảnh, tôi còn sống tốt hơn giờ đấy, đi thôi Tiểu Diệp, từ xa chạy tới đây để người ta chửi cho à, chúng ta chưa thiếu liêm sĩ như thế.”
Diệp Dục Dân đứng dậy đi theo luôn.
Soái Lãng cố nói với theo: “ Mau rút ra đi, đừng... “
Rầm! Cửa đóng sập lại cắt ngang lời Soái Lãng, không ai thèm để ý, Đỗ Ngọc Phân ngồi nguyên tư thế cũ, chẳng có phản ứng gì, vốn là người không cùng đường, Soái Lãng lại tự chuốc nhục vào thân còn trách ai.
Nhưng mà Soái Lãng cứ như lương tâm thức tỉnh, không chịu nhận ra mình đang làm chuyện ngu ngốc phí công vô ích, hoặc có lẽ không đành lòng thấy người chết đuối, ra sức kéo hết người này tới người khác.
“... Tổng giám đốc Lâm, tôi, Soái Lãng đây... Có chuyện, tôi nghe nói anh mua cổ phiếu 600*23?... Đúng mau rút đi, rút ngay.... Đúng, sắp rớt giá rồi... Cái gì, hôm nay lại tăng? Tôi chưa xem.... Thật, anh đừng cười, tôi không đùa với nhau đâu... Bảo tôi xem biểu đồ hình nến chưa á, tôi làm sao mà hiểu cái đó... Này, cười tôi đấy à... Mặc dù tôi không hiểu mấy thứ đó, nhưng tôi biết nó sắp tụt... Thật.... Này, a lô, a lô, thật đúng là...”
Lâm Bằng Phi tựa hồ đang ở bữa tiệc nào đó, nói vài câu cúp máy, đoán chừng coi Soái Lãng thành trò cười rồi, Soái Lãng tự biết phân lượng của mình trong mắt người ta, chẳng qua là một tên thổ phỉ thu nạp vào trận doanh thôi, chuyện đầu tư lớn đến thế, y làm gì có sức ảnh hưởng.
Soái Lãng cầm điện thoại kêu tút tút kéo dài, bực tức nghiến răng chửi vào điện thoại: “ Không tin tôi, thua đến mất vợ cũng đáng đời.”